Danh mục

Truyện ngắn Em hãy còn thơ

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.25 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (14 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

thủa ấy, tôi còn học ở trường Quốc học Huế. Năm tôi mới trọ ở nhà bà Vĩnh thì tôi vừa lên năm thứ ba ban Thành - Chung. Bà Vĩnh không phải là một người "nấu cơm" cho học trò. Bà là vợ hầu một ông Phủ đã về hưu. ông Phủ thường ở nhà quê, gần dưới Truồi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Em hãy còn thơEm hãy còn thơThủa ấy, tôi còn học ở trường Quốc học Huế. Năm tôi mới trọ ở nhà bà Vĩnh thì tôivừa lên năm thứ ba ban Thành - Chung. Bà Vĩnh không phải là một người nấucơm cho học trò. Bà là vợ hầu một ông Phủ đã về hưu. ông Phủ thường ở nhà quê,gần dưới Truồi. Một năm ông chỉ lên Huế một lần vào độ sau ngày đông chí, đếnhết mùa đông thì ông lại trở về Truồi với bà vợ cả. Năm nào cũng chừng mực nhưthế, kể ông còn đứng đắn hơn thời tiết nữa. Nhưng ông ấy, không dính dáng gì đếnchuyện tôi kể đây. Mà cả bà ấy cũng vậy. Chỉ có người con gái yêu quí, nhưng...Ta hãy trở về khoảng chín, mười năm về trước, khi người viết truyện này còn làmột cậu bé học trò. Bấy giờ tôi mới mười bảy tuổi, tôi không đẹp - không bảnh -nhưng mà béo tốt hơn bây giờ nhiều. Hồi đó tôi còn là một kẻ thích thể thao vàthích nhất bơi lội. Có một lần tôi đã bơi qua sông Hương và suýt nữa khắp kinhthành sắp nói đến tôi, nếu tôi đã chết đuối. Ngực tôi rất nở, và tôi lấy thế làm kiêuhãnh vô cùng. Tôi thường chỉ vào đấy và nói với nhiều bạn tôi : Chỉ có tôi mới làngười đáng sống và thế giới sẽ thuộc về những người có những bộ ngực nở nhưtôi ý tôi còn muốn nói : Trong ấy có cả những người đàn bà, cũng thuộc về tôinữa.Nhưng than ôi! Tôi đã lầm một cách cay độc. Thủa ấy, chưa có phong tràothể thao phụ nữ, các bà, các cô chưa quý những bộ ngực nở.Và cái khiếu thẩm mỹcủa họ, lúc bấy giờ, cũng chưa được trau dồi, mở mang; họ chỉ thích những cái gìyếu ớt, lả lướt, thướt tha.Nở nang hùng hồn, như cái ngực của tôi, họ không cho làđẹp. Tôi cũng không trách họ, ngay như bọn đàn ông lúc bấy giờ cũng không hơngì họ, cũng chưa biết quý trọng những cái vế khỏe, những đôi ** nở. Âu là thiên hạlúc bấy giờ đều chậm trễ cả, duy có tôi là tiến mà thôi, duy có tôi là có óc thẩm mỹkhác người mà thôi. Nhưng truyện tôi kể đây không phải là truyện một bộ ngực,mà là truyện cái vật thiêng liêng, quý hóa, giấu ở trong cái bộ ngực ấy. Truyện mộttấm lòng. Một tấm lòng muốn yêu, tha thiết yêu, khao khát yêu. Vâng, tôi đã yêu từkhi tôi mới bắt đầu cái năm thứ mười bảy. Yêu, điều ấy không sao! Nhưng, khôngnỗi, tôi đã yêu một cách thẳng thắn, trực triệt quá, yêu với một tinh thần thểthao.Ở đây, các bạn đã bắt đầu thấy sự liên lạc của cái ngực nở của tôi với cáichuyện tâm tình mà tôi sắp kể.Tôi xin nhắc lại : bà Phủ Vĩnh, không phải là một người nấu cơm học trò. Bànhận cho tôi ở trong nhà, là vì bà thấy tôi học đã khá, bà muốn lấy tôi làm một cáigương sáng luôn luôn ở cạnh những đứa con của bà. Bà không buộc tôi phải dạythêm cho lũ con bà, nhưng những khi rảnh, tôi cũng xem sét sách vở hộ, và tườngthuật cho bà nghe cái học lực, từng tháng, của mỗi người con cho bà biết. Trong lũcon bà, tôi mến nhất là cô Hảo - một cô bé bấy giờ độ mười tuổi, học lớp ba trườngÐồng Khánh. Hảo rất ngoan, những khi đi đâu về, Hảo thường đến ở cạnh tôi,phòng tôi có sai bảo gì. Hảo thích nói chuyện với tôi. Mà tôi cũng vậy, được nóinhững câu tẩn mẩn với Hảo, tôi cũng lấy làm thú lắm. Rồi cái thú đó cũng thànhmột sự cần, ngày nào tôi không nói chuyện với Hảo, tôi có cảm tưởng như thiêuthiếu một cái gì. Mà đại loại những câu chuyện của chúng tôi là những câu chuyệnvẩn vơ, ngớ ngẩn không đâu vào đâu như những câu chuyện giữa bà với cháu vậy.Tôi thường hỏi Hảo :- Sau này, Hảo sẽ làm gì?Hảo không ngần ngại đáp:- Hảo sẽ cầm máy bay...Tôi biết rằng Hảo đã nhiễm lấy cái bệnh thể thao của tôi. Nhưng câu đáp ấy tôikhông lấy làm ưng ý lắm. Có lúc tẩn mẩn tôi lại hỏi Hảo một câu khác thiết thựchơn, táo bạo hơn :- Sau này Hảo có lấy chồng không?Hảo cười :- Sao lại không cơ chứ?- Nhưng lấy ai?- Hảo chỉ thích những ông bác sĩ.Tôi hiểu Hảo lắm, Hảo thích những ông bác sĩ cũng tại những ông bác sĩ thuở bấygiờ ở trong con mắt Hảo khi mổ xẻ, khi châm chích, trông có vẻ hoạt động, và tuyrằng làm quan đốc không lủng thủng, thướt tha như những ông quan Huế ở cácbộ. Cái óc ghét quan ấy của Thảo cũng lại chực ảnh hưởng cái tinh thần thể thaocủa tôi nữa.Bấy giờ, thật tôi yêu Hảo hơn một người em của tôi nữa. Mỗi khi về quê lên, tôicũng cho đó là một dịp tốt để cho tôi mua tặng Hảo những đồ chơi hay vật dùng.Có một lần, tôi cho Hảo cả một tập album của tôi : trong ấy, tất cả những kỷ niệmcủa tôi lúc còn nhỏ cho đến bây giờ. Nào là ảnh các anh chị tôi, ảnh cái nhà mà tôisinh trưởng, ảnh đình làng, ảnh cái miếu Khổng-Tử, ảnh khi tôi lên tám, đúng cạnhcon chó, ảnh tôi vừa chụp lúc nằm chơi trên một bãi cỏ v.v... Bên cạnh những tấmảnh ấy, tôi có đề những câu thơ mạnh mẽ, mà tôi mới tập làm - hay những ý nghĩrất hùng hồn của tôi.... Thật tôi đã trao gửi cho em bé tôi, tất cả cái đời tôi vậy.Chỉ một việc ấy cũng đủ thấy tôi yêu tin Hảo biết mấy! Nhưng chuyện đến đâykhông phải là hết, mà là mới bắt đầu... Và chính lúc này một người đàn bà, mộtthiếu nữ mới đến trong đời của chúng tôi. Thiếu nữ là cháu gọi bà Phủ bằng d ...

Tài liệu được xem nhiều: