Danh mục

Truyện ngắn Hạnh Phúc

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 111.75 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trăng hiện ra cong queo, nhợt nhạt rồi bị mây che khuất. Những tia chớp hối hả bắn lên loắng ngoắng rồi cũng chìm lỉm giữa nền trời xàm xạm. Và mưa. Mưa nhớn nhác, uể oải. Cũng ngưng. Một lúc sau vầng sáng vàng vọt, cong queo ấy lại lò mò hiện ra... Cái trò lẩn quẩn ấy cứ diễn đi diễn lại suốt đêm. Cô DỰA LƯNG VÀO TƯỜNG, DÕI NHÌN MẨU NẾN LEO LÉT CHÁY.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Hạnh Phúc Hạnh PhúcTrăng hiện ra cong queo, nhợt nhạt rồi bị mây che khuất. Những tia chớp hối hả bắn lênloắng ngoắng rồi cũng chìm lỉm giữa nền trời xàm xạm. Và mưa. Mưa nhớn nhác, uể oải.Cũng ngưng. Một lúc sau vầng sáng vàng vọt, cong queo ấy lại lò mò hiện ra... Cái tròlẩn quẩn ấy cứ diễn đi diễn lại suốt đêm. Cô DỰA LƯNG VÀO TƯỜNG, DÕI NHÌNMẨU NẾN LEO LÉT CHÁY. ÁNH sáng ít ỏi đó không làm bừng sáng nổi căn phòngmà chỉ khoét lõm thêm nỗi buồn đang riết ráo trong cô. Cô rướn người thổi tắt mẩu nếnvà ngồi bất động. Bóng đêm quánh đặc bọc kín người cô tưởng như xắn ra được từngmiếng.Ngày mai anh đi. Ði thật rồi. Vòng tay bé nhỏ và trái tim cháy lửa của cô không níu nổibước chân anh. Suốt cả chiều cô lang thang ngoài phố để tìm mua một món quà tặng anh.Sở thích của anh cô vốn thuộc làu nhưng vẫn chưa tìm được quà tặng hài lòng. Cô đạp xevà để mặc những ý nghĩ vất vơ kéo vòng xe đi khắp phố phường. Cô đi mãi cho tới khinhững mảng nắng yếu ớt cuối chiều loãng dần và tan hẳn. Trên hè phố lá vàng run rẩynép khẽ bên nhau trải thành thảm. Mỗi đợt gió ùa tới lại đánh thức chúng dậy, đuổi nhauchạy liêu xiêu. Cô thót người: Ðã sắp cuối thu rồi.Sinh nhật anh vào cuối mùa thu. Cô luôn miệng chọc: Mùa sinh ra những kẻ đa cảmmỗi lần ngồi nghe anh đàn say mê những bản nhạc tiền chiến về mùa THU. ANH CÓMỘT THÓI QUEN RẤT LÃNG MẠN: GOM TUỔI BẰNG LÁ THU MỖI MÙA. Ừ,phải rồi! Cô dừng xe, chạy đua với gió gom lại hai mươi hai chiếc lá đẹp nhất.Cô về tới ngõ là lúc bóng đêm xõa xuống đen thẫm. Anh đứng đợi tự bao giờ, ánh nhìntrĩu nặng...Anh đạp xe chậm rì, dịu dàng cô áp má vào lưng anh. lm lặng. lm lặng mãi. Trên vòmcây hoa sữa đang buông hết mình thứ hương nồng thắm. Dường như cả hương hoa sữalẫn gió đêm đều cố vuốt ve, dỗ dành nỗi buồn của hai kẻ sắp chia xa. Quá lâu, không chịunổi, anh quay lại: Nói gì đi em. Cô vẫn không bứt ra nổi sự im lặng. Anh bóp chặt taycô, đau nhức: Tin anh em nhé!Họ tấp xe vào một đoạn phố vắng. Bỗng, cô cuống quít níu tay anh và nhìn mải miết vàokhuôn mặt của người yêu! Mắt cô dán bết vào mắt anh tưởng như anh sẽ tan ngay trongkhoảnh khắc này. Ðừng nhìn anh thế nữa. Không! Mặc kệ em. Anh sẽ về. Nhất địnhlà như thế. Anh đi cũng vì tương lai của hai đứa. Anh cố trấn an nhưng vẫn không ngănnổi ánh nhìn xoáy hút được trộn cả thương yêu lẫn lo âu của cô. Cô ao ước có sức mạnhnào đó ngăn anh lại, giữ anh vĩnh viễn trong vòng tay mình. Anh quấn tay quanh vai cô.Nồng nàn. Hình như... cô khóc. Bởi anh biết trong nụ hôn có cả vị xót chát của nước mắt.Một tuần xa anh. Một tuần người cô cứ rỗng roãng như kẻ bị mất cắp. Xa cách đã lấy đicủa cô những giọt ghita chiều lãng đãng và những đêm hoa sữa nồng nàn...Chiều nào cô cũng đạp xe đi để kiếm tìm để trấn an. Lũ lá vẫn hồn nhiên rượt nhau trênhè phố. Trời vẫn xanh đến trong veo. Thu vốn dĩ bình an sao lòng cô lại bất ổn?Một tuần liền cô không ngủ được. Cô lo cuống lên khi nghĩ: anh sẽ sống ra sao, xoay sởthế nào ở xứ sở bộn bề phức tạp đó???Năm năm...Thời gian đợi chờ gấp thành nếp nơi đuôi mắt cô. Tốt nghiệp ÐH , cô đi dạy ở mộttrường cấp hai ven thành phố. Hàng ngày cô cần mẫn đạp xe hơn mười cây số tới trường,say mê đứng trên bục giảng làm một cô giáo dạy Văn.Năm năm ấy không đếm nổi biết bao đêm cô đã thức trắng khi nghe người ta bàn tán vềtình hình phức tạp của người Việt đang lao động ở Ðức; khi đọc những bài báo viết về bikịch xót xa ở một số gia đình có người thân xuất ngoại... Nhất là đêm cô thức đọc tiểuthuyết Phố của nhà văn Chu Lai. Vai cô co rúm lại, những dự cảm mu mơ bóp nghẹttrái tim cô. Thành lệ, sau những đêm bất ổn như thế, sáng sớm cô hay cắt những cánh huệtrắng trong vườn đem sang ngôi chùa nhỏ gần nhà, ngồi lặng lẽ trong ánh bình minh xanhxám; dịu dàng. Những buổi sớm trong veo ấy cộng với ánh mắt háo hức của lũ trẻ khinghe giảng đã dệt thành niềm tin vững chãi trong cô. Cô thấy bình an trong sự chở chediệu kỳ đó.Chiều nay, tan trường, như mọi khi cô lặng lẽ đạp xe về nhà: Chiều rồi, không khí nóngnực bỗng nguôi dịu. Trên vỉa hè nắng vàng đọng lại thành từng vũng sóng sánh. Một cơngió uồm tới kéo tuột cuộn tóc của cô. Những sợi tóc nuôi bằng đợi chờ rối mù trong gió.Heo may phả hơi lạnh huơ huơ vào gáy, bất chợt cô so vai, biết rằng: Thu đang cựa mình.Về nhà cô sững sờ khi thấy một người con trai vừa quen vừa lạ trong bộ đồ lịch lãm đangchờ mình. Cô rủn người, tay chân quýnh quáng, thừa thãi. Anh. Anh đã về. Mắt họ gặpnhau. Mắt anh reo vui. Mắt cô run rẩy. Cô thèm được nhìn ngắm anh, thèm được vục đầuvào ngực anh để nước mắt rửa trôi hết âu lo suối năm năm qua. Không hiểu sao, đầu côcứ cúi xuống, tay lóng ngóng vuốt đi vuốt lại cái mép bàn cũ rích.- Em vẫn thế - Anh chủ động phá vỡ sự im lặng.Còn anh thì lạ quá . Cô gắng ghìm câu nói ấy bằng cách xoắn xoéo những ngón tay gầyguộc vào nhau. Có lẽ tại hình ảnh người con trai bình dị với đôi mắt đa cảm đã khắc quáđậm t ...

Tài liệu được xem nhiều: