Tôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự dosống trong căn nhà mà chẳng bữa ăn nào được đầy đủ mọi thành viên. Cha mẹ tôi đều làm nghề giáo, sống nhẹ nhàng và nho nhã. Tôi thích những chốn bình yên, thích cafe Trịnh trầm ngâm hoài cổ. Em thích những nơi đông đảo quần chúng, thích quán cafe Rock đầy khói thuốc láđến mùi nồng hôi, nhạc mở to chan chát và lắc lư trong cuồng say điệu nhạc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Hoa Hồng TrắngHoa Hồng TrắngTôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự dosốngtrong căn nhà mà chẳng bữa ăn nào được đầy đủ mọi thành viên. Cha mẹ tôi đềulàm nghề giáo, sống nhẹ nhàng và nho nhã. Tôi thích những chốn bình yên, thíchcafe Trịnh trầm ngâm hoài cổ.Em thích những nơi đông đảo quần chúng, thích quán cafe Rock đầy khói thuốcláđến mùi nồng hôi, nhạc mở to chan chát và lắc lư trong cuồng say điệu nhạc. Tôivà em, hai thế giới khác nhau, ấy mà lại gặp nhau, lại yêu nhau, chỉ bởi vì loài hoahồng trắng.Tình cờ chúng tôi gặp nhau trong đám cưới một người bạn. Cô nàng cắm hoa cướiđã vứt đi 1 bó hoa hồng trắng qua mặt chúng tôi – những người bạn của cô dâu chúrể đến sớm để giúp chuẩn bị. Tôi nhặt lại bó hoa cũng là lúc chạm vào tay một côgái. Cô gái ấy mỉm cười: “Hoa đẹp thế này mà bỏ đi? Đúng là chỉ còn có 2 ngườilà có lòng yêu cái đẹp!”. Tôi phì cười sau khi nghe em nói vậy.Sau đám cưới đó, em chủ động cho tôi số điện thoại. 3 tháng sau đám cưói đó, emchủ động ngỏ lời yêu tôi. 6 tháng sau đám cưới đó, em tặng cho tôi một bó hoahồng màu trắng.- Màu trắng là tượng trưng cho sự thanh khiết em à!- Còn em thích màu trắng vì em thích sự đơn giản. Mà anh có biết, sự đơn giảnnhất trên đời này là gì không?Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Em dựa mạnh vào lòng tôi: “Là cái chết”. Tôi bảo em nói bậy.Em cười nghuệch miệng: “Vì màu trắng tượng trưng cho sự tang tóc!”.Mẹ tôi đề nghị dẫn em về nhà. Bà luôn có ý nghĩ rằng, là con gái thì phải biết chơi1 loại nhạc cụ. Vì thế, em gái tôi được học vĩ cầm từ khi mới 5 tuổi. Tôi mang nỗibăn khoăn này cho em. Em mỉm cười: “Em chơi guitar phiêu lắm anh ạ”. Trời ơi!Đấy đâu phải là loại nhạc cụ mà mẹ tôi định nghĩa rằng con gái cần biết chơi.Nhưng em không để tâm đến điều đó, em nhảy phóc lên bục, đeo cây guitar vào vàđưa tay nhanh mạnh vào những sợi dây đàn, người nhảy lên hừng hực.Tôi ra ngoài, chờ em. 15 phút sau, em ra ngoài, giơ bao thuốc lên mời tôi. Tôi cáugạt phắt đi: “Con gái thì không được hút thuốc! Mẹ anh ghét con gái hút thuốc lá!”.Em rít 1 hơi dài: “Đó là style của em rồi. Tại sao con trai được hút thuốc còn congái thì không?”Tôi bỏ đi. Em không cản lại. Em quay vào và những tiếng nhạc chan chúa lại vanglên. Đúng như bạn bè tôi vẫn ngăn cản, thế giới của em và tôi không thể nào hoàhợp. Cho dù là tôi có cố gắng hết sức, thì em vẫn sẽ gạt phăng đi, bởi vì những gìtồn tại trong từ điển cuộc sống của em là bất biến, là duy nhất và cho dù tôi cóchen ngang vào cuộc sống của em, thì sẽ không có một gì thuộc về tôi lọt vào cuốntừ điển ấy.Tôi viết nhật ký, về em, về những cảm xúc của tôi. Và những dòng chữ nhoè đi bởinhững giọt nước mắt. Một thằng con trai 24 tuổi mà khóc vì 1 đứa con gái khôngnữ tính, không dịu dàng. Mẹ tôi sẽ chẳng thể chấp nhận được điều đó. Nhưng rồitrời xui đất khiến thế nào, tôi lại vô tình để rơi cuốn sổ nhật ký của mình ở bậu cửasổ giữa cầu thang tầng 2 và 3. Mẹ đọc được.Trưa hôm đó, mẹ khuyên tôi rằng mẹ hiểu trong thời hiện đại, chuyện một cô gáiđam mê Rock là chuyện bình thường, thậm chí còn thể hiện cái tôi của cô gái ấy.Chỉ là nên khuyên cô gái bỏ thuốc lá, bởi vì hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Việcấy mẹ sẽ giúp, chỉ cần tôi đưa em về gặp mẹ.Tôi vui sướng chạy đi tìm em. Phòng tập hát im ỉm buồn rầu sau chiếc khoá totướng. Đến quán cafe Rock, thấy thông báo đóng cửa. Chạy xe ngược đường vềnhà em, chị giúp việc mở cửa: “Cô ấy đi rồi. Sang Mỹ. Cô ấy gửi cho cậu cái này”.“Anh à ! Em xin lỗi vì đi mà không nói lời nào với anh. Em gửi lại cho anh bảnnhạc mà em thích nhất. Em hy vọng anh cũng sẽ thích nó. Những giai điệu ở folknhẹ nhàng anh ạ”Kèm theo lá thư là chiếc đĩa hát. Tôi đưa chiếc đĩa vào chiếc headphone, hình ảnhnhững bó hoa hồng trắng muốt hiện ra. Trong trắng lắm, dịu dàng lắm mà sao tôithấy buồn đến vậy? Sau tiếng guitar nhẹ nhàng dạo đầu, giọng hát trong trẻo củaem cất lên theo nhịp. Sao giọng hát buồn đến thế hả em? “Đơn giản nhất là cáichết” tôi bất chợt thấy sợ hãi khi nhớ lại câu nói đó của em.Tôi vội vã đến nhà em lần nữa, chiếc headphone nằm gọn trong túi áo khoác, suốtcả dọc đường đến nhà em, không một giây phút nào là tôi không nghe bài hát đócủa em. May mắn tôi gặp được mẹ em ở cổng nhà, sau khi biết tôi là người mà congái bà yêu, mẹ em đã cho tôi số điện thoại của em. Tôi vội vã gọi sang, đầu bênkia, em nhận ra giọng tôi, không đợi tôi nói gì, em cất tiếng hát ” Promise me ,when you see, a white rose you’ll think of me. I love you so, Never let go, I will beyour ghost of a rose”. Rồi em nhè nhẹ “Anh hứa với em nhé!”. Uh, anh hứa. Rồiem cúp máy, không để cho tôi kịp nói thêm bất cứ điều gì.Từ đó, đều đặn mỗi chủ nhật, tôi nhận được một bó hoa hồng trắng đẹp vô cùngtrước cửa nhà. Những bó hoa không biết ai gửi. Không một tấm thiệp nào kèmtheo.Cho đến một ngày, vào ngày kỷ niệm mà em đã tỏ tình với tôi, bó hoa hồng tr ...