Bạn có thể không biết Lâm Dĩ Thông là ai, nhưng bạn không nên xem nhẹ Lâm Dĩ Thông. Ôi không, anh ấy đang đi về phía bạn kìa. Diện mạo của anh tuyệt đối không thể coi là cực kỳ đẹp trai, nhưng anh có một mái tóc xoăn, mượt mà như rong biển, gió thổi qua liền tung bay.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Hoàn thành một tình yêu Hoàn thành một tình yêuBạn có thể không biết Lâm Dĩ Thông là ai, nhưng bạn không nên xemnhẹ Lâm Dĩ Thông. Ôi không, anh ấy đang đi về phía bạn kìa. Diện mạocủa anh tuyệt đối không thể coi là cực kỳ đẹp trai, nhưng anh có mộtmái tóc xoăn, mượt mà như rong biển, gió thổi qua liền tung bay. ***Mùa hè năm 1995Trình Tiểu Huân chú ý đến Lâm Dĩ Thông cũng không phải là chuyện ngàymột ngày hai.Bạn có thể không biết Lâm Dĩ Thông là ai, nhưng bạn không nên xem nhẹLâm Dĩ Thông. Ôi không, anh ấy đang đi về phía bạn kìa. Diện mạo của anhtuyệt đối không thể coi là cực kỳ đẹp trai, nhưng anh có một mái tóc xoăn,mượt mà như rong biển, gió thổi qua liền tung bay. Sau đó, bạn sẽ phát hiệnanh rất cao, cao đến nỗi gần như lưng phải còng xuống. Khi nói chuyện vớingười khác, đặc biệt là con gái thì phải cúi đầu xuống, cho nên lưng càngcòng thêm.Anh không chơi đàn, cũng không hút thuốc, nhưng anh có đôi bàn tay vớinhững ngón tay thon dài. Anh không sáng tác, cũng không làm nghệ thuật,nhưng anh lại có khí chất uể oải biếng nhác của nghệ sĩ. Anh không trốnhọc, cũng chưa từng xin nghỉ, nhưng bạn sẽ luôn cảm thấy anh rất, rất bận.Anh bận đến nỗi hiếm khi có ai có cơ hội đến gần anh.Thế nhưng anh vẫn bị Trình Tiểu Huân gặp phải, ngay khi học sinh mới đếntrường báo danh ngày thứ nhất.Trình Tiểu Huân ôm hành lí của mình đứng trước cửa căntin chờ nhận phiếucơm, bỗng nhiên cô phát hiện mình đã quên lấy chìa khóa phòng. Mà đúnglúc này Lâm Dĩ Thông lại đi ngang qua, Trình Tiểu Huân lập tức kéo anhlại: Thầy ơi, em còn chưa lấy chìa khóa phòng.Thầy giáo quay đầu nói một câu: Tôi không phải thầy giáo. Sau đó lạibước đi. Kiêu thật. Trình Tiểu Huân quýnh lên, lại túm lấy một người hỏi:Em còn chưa lấy được chìa khóa, em phải làm sao đây? Bạn ở phòngnào? Em quên rồi. Vậy bạn có quen bạn học cùng lớp nào đến báo danhvới bạn không? Em còn chưa kịp làm quen...Khi Trình Tiểu Huân và người nọ đang nói đông nói tây thì ông thầy kiađã quay lại. Anh ta không nói gì, chỉ kéo lấy cánh tay cô, sau đó mang côđến chỗ chiêu sinh. Người này đưa thông báo trúng tuyển của Trình TiểuHuân cho người chiêu sinh, một phút sau, Trình Tiểu Huân nhận được chìakhóa.Ha ha, tốt quá rồi, có chìa khóa rồi! Trình Tiểu Huân vui mừng mà tungtung chìa khóa lên trời. Lúc này, cô mới phát hiện thầy giáo đã đi mất rồi.Này, cảm ơn anh! Vì để anh có thể nghe thấy, cô chỉ có thể ra sức hét to.Lâm Dĩ Thông không có quay đầu lại. Ước chừng phải đến năm phút, TrìnhTiểu Huân đứng ở trên đường nhìn bóng anh dần dần khuất xa. Cô đangnghĩ rốt cuộc thì anh có quay đầu lại hay không? Anh không quay lại, đươngnhiên là không, mãi cũng không. ***Hai tháng sauHọc được hai tháng thì giáo sư môn văn học cổ đại phải đi công tác, sinhviên của thầy ấy dạy thay.Chiều nay, có rất nhiều người trốn học. Tâm trạng của Trình Tiểu Huân rấttốt, vui vẻ ngồi ở bàn đầu tiên, hóng gió lùa trên hành lang. Ngày hôm đó, côcũng như những người khác, cũng không có tâm trạng gì để đi học. Chẳngqua là không đến lớp thì cô cũng không có chỗ nào khác để đi, chi bằng đếnhóng gió, ngủ một giấc trưa.Sinh viên dạy thay đến lớp rồi. Trình Tiểu Huân vừa ngẩng đầu lên thì đãbiết chiều nay đã trở thành một buổi chiều không không giống với nhữngbuổi chiều khác trong đời cô, bởi vì cô lại gặp được người giúp cô nhận chìakhóa hôm đó.Sau khi tan học, Trình Tiểu Huân đi đến bên cạnh Lâm Dĩ Thông. Thầy ơi,cảm ơn thầy đã giúp em nhận chìa khóa hôm đó.Anh không nhìn cô, vẫn là câu đó: Tôi không phải thầy giáo.Có điều hơi khác với trước kia đó là, anh mỉm cười một chút.Nụ cười kia làm cho người ta vừa nóng vừa lạnh. Bắt đầu từ hôm đó, timTrình Tiểu Huân đã bị cảm, yếu ớt, sốt nhẹ, lại hơi đau. ***Lại qua một tháng sauTrình Tiểu Huân không biết có phải mình điên rồi hay không, tự nhiên cô lạilàm chuyện như vậy!Bên trái hành lang là phòng học của nghiên cứu sinh. Lúc đó là buổi trưa, côăn cơm xong là đứng canh ngay chỗ này. Theo những lời đã được luyện tập,cô quyết định dùng giọng nói thật nhẹ nhàng nói với Lâm Dĩ Thông mộtchuyện rất quan trọng.Hoàng hôn đã đến, ánh mặt trời ở cuối hành lang từ từ rút đi. Trình TiểuHuân hít sâu một hơi, chờ đợi thật khiến người ta buồn bực. Trong tâm trạngphiền muộn này, bạn học Trình Tiểu Huân của chúng ta lại ngủ thiếp đi, mãiđến khi có người đụng vào đầu của cô thì cô mới phát hiện sao cũng đã mọc.Lúc đó đã là 10 giờ tối theo giờ Bắc Kinh rồi, còn 10 phút nữa là cửa phòngsẽ bị đóng lại. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Lâm Dĩ Thông.Sao em lại ngủ ở đây?Em, em đến để tìm anh.Em tìm tôi có chuyện gì?Em...Rốt cuộc là có chuyện gì?Em đến tìm anh vì muốn nói với anh, em – thích – anh!Trình Tiểu Huân biết với bộ dạng lúc đó của mình: hai mắt lờ đờ, đầu tóc rồibù, vì khi ngồi không để ý mà quần áo đầy những vết nhăn đáng ...