Thông tin tài liệu:
Đi anh! Em nè. Anh rảnh để trả nợ em ly cà phê không? - Hi em! Em đang ở đâu? Anh ngỡ ngàng trả lời. - Em đang ở D.C. - Chừng nào em về? - Dạ trưa mai em về anh. Cô trả lời và anh im lặng một hồi mới lên tiếng. - Để anh coi sắp xếp. Anh còn bận chút công việc ở công ty. Anh sẽ cố gắng làm cho xong, nhưng còn phải ghé nhà trước nên chắc cũng khoảng 6 giờ anh mới tới chổ em được. - Dạ, vậy hẹn gặp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Hương Xưa Hương XưaĐi anh! Em nè. Anh rảnh để trả nợ em ly cà phê không?- Hi em! Em đang ở đâu? Anh ngỡ ngàng trả lời.- Em đang ở D.C.- Chừng nào em về?- Dạ trưa mai em về anh. Cô trả lời và anh im lặng một hồi mới lên tiếng.- Để anh coi sắp xếp. Anh còn bận chút công việc ở công ty. Anh sẽ cố gắng làm choxong, nhưng còn phải ghé nhà trước nên chắc cũng khoảng 6 giờ anh mới tới chổ emđược.- Dạ, vậy hẹn gặp anh lúc 6 giờ. Cô trả lời và đưa cho anh địa chỉ khách sạn.Cúp phone, cô nằm ngữa trên giường, đưa tay lên ôm lấy ngực. Mày đang làm gì vậyHương? Sao lại khơi dậy những gì nên chôn vùi? Lắc đầu xua đi những lời răn của lý trí,cô bỏ đi tắm hy vọng sẽ xua đi những rối rắm trong đầu. Đứng dưới vòi sen trong phòngtắm, dòng nước ấm phun tung tóe trên mái tóc và chảy dài trên cơ thể vẫn không làm chođầu óc cô thảnh thơi hơn chút nào, chỉ hồi hộp hơn khi hình ảnh của anh cứ lãng vãngtrong tâm trí.Gặp lại Trang thật là một điều cô mong muốn bao lâu nay nhưng thật sự không tin sẽ xảyra dù biết bao lần cô tưởng tượng tới ngày này, dệt ra biết bao chi tiết, sẽ hành động thếnào, sẽ nói thế nào. Nhưng giờ đây tất cả như hỗn loạn hẳn lên.~~*~~Hồi nhỏ tuy học chung với nhau từ lớp 1, nhưng không hiểu sao, Hương hình như khôngnhớ gì về Trang cả. Cho đến đầu niên học năm lớp 7, Hương yên phận làm công dân bìnhthường trong lớp vì biết mình học không giỏi bằng Huy cồ hoặc nhỏ Bích Thủy để làmlớp trưởng hoặc lớp phó học tập và cũng không có khiếu gì để gánh vác chức nhiệm lớpphó văn nghệ. Nhưng không hiểu đám bạn có âm mưu gì mà bầu đứa nghịch ngợm nhấttrong đám con gái làm lớp phó kỷ luật, và thầy Sơn cũng tán thành. Đám con gái thìmừng nghĩ rằng đó là một thành tích vì như vậy thì bọn con gái trong lớp sẽ không bị bọncon trai ăn hiếp. Còn đám con trai nhát nhát mà hay bị cô chọc ghẹo thì mừng húm vì từnay sẽ thoát nạn. Còn cô thì rầu thúi ruột. Coi như năm nay phải ráng tịnh, không nhúcnhích quậy phá ai được hết. Bực một cái là những khi thầy cô không có mặt, cô phải giữtrật tự lớp, thì đám con trai cứ lấm lé nhìn cô thì thầm nhỏ to cười giễu phá. Còn tronggiờ học thì bọn nó lại tìm cách chọc cô. Rồi từ đó, một trong những đứa con trai ngồi saulưng cứ đưa tay kéo lấy cái tóc đuôi gà của cô, nhưng khi cô quay lại nhìn thì bọn chúnglàm mặt tĩnh như không có gì xảy ra cả. Kéo tóc trong lớp chưa đủ hả dạ, bọn chúng cònlẽo đẽo theo cô mỗi khi tan trường kéo tóc cô rồi nhìn nhau khúc khích cười lắc đầu khuatay khi cô ngó lại. Một hôm, sau khi bị giật tóc cô quay lại, thì thấy hắn với Hoàng và Hảiđang đứng ngay đằng sau lưng. Mặt hắn ngờ nghệch bối rối còn Hoàng và Hải thì đứngnhe răng ra cười.- Mấy người làm gì mà cứ giựt tóc tui hoài vậy hả? Thích thì để tóc dài ra đi rồi tự giựttóc mình đi. Cô tức cành hông nạt nộ.- Giựt tóc người khác vui hơn. Hải trả lời với cái giọng ồ ồ như vịt đực.- Vui hả, để tui cho mấy người coi nó vui như thế nào nè.Hương quăng cái cặp xuống, bước tới giơ tay ra định kéo tóc Hải. Hải và Hoàng né chạyxung quanh Trang. Không ngại ngần Hương chạy theo vòng vòng. Khi tưởng chừng nhưníu được bờ vai của Hải, Hương đưa tay ra kéo, nhưng Hải quay người lượn qua lượn lạithế nào, Hương trợt tay sao rồi chúi nhủi té dập mặt xuống đường như con ếch bị đè dẹplép.- Hương… Hương có sao không? Trang đỡ Hương dậy vẽ mặt lo lắng trong khi Hoàng vàHải đứng ngập ngừng có vẽ ân hận.- Tui có sao kệ tui, ai cần mấy người quan tâm… Nói tới đó Hương ấm ức thút thít khócvẫn ngồi bệt dưới đất.- Hương đừng khóc mà. Bọn tui xin lỗi mà. Hải nhỏ nhẹ năn nĩ.- Ừ, Hương đừng khóc nữa, để tôi đỡ Hương dậy nha. Trang đưa tay cho Hương.- Kệ tui! Tui… Hất tay Trang qua một bên, một tay quẹt nước mắt, Hương ngẫng đầungang bướng nhìn Trang định hạch họe thêm nữa bỗng chợt ngưng khi bắt gặp thấy ánhnhìn của Trang. Đôi mắt gì mà tròn to, dịu dàng, có vẽ mơ màng y như… y như mắt bòvậy. Nghĩ tới đó Hương bất chợt bật cười thành tiếng trước vẽ ngỡ ngàng của họ. Đứngdậy đưa tay phủi bụi đường dính đầy quần áo, Hương lượm cái cặp và bước đi.- Hương… Hương còn giận bọn tui không? Hoàng ngập ngừng hỏi.-…- Hương, đừng giận mà. Bọn tui xin lỗi thiệt mà. Hoàng tiếp tục.- Bộ muốn xin lỗi thôi là tui hết giận hả? Hứ!- Vậy Hương muốn bọn tui làm gì Hương mới hết giận?- Hỏng biết. Mấy người coi làm sao thì làm.Từ ngày đó, bọn hắn không còn giựt tóc Hương nữa, còn Trang thì không biết từ lúc nàocũng đã dọn lên ngồi cạnh cô trong lớp, không mảy may trước những lời xầm xì của mấyđứa bạn. Hương thì cũng thấy vui vui khi “mắt bò” ngồi cạnh. Trong giờ học, hai đứa lénlúc ngồi chơi ca rô. Khi Hương nói thích cây viết mực Pilot của hắn, thì mỗi ngày hắnđưa cây viết của hắn cho Hương xài đổi lại cây viết Pilot cũ của Hương. Khi Hương lolắng vì phải viết lại mấy cuốn tập để chuẩn bị cho cô giáo kiểm tra, thì hắn đem chúng vềviết dùm cho cô với những dòng chử uốn nắn còn đẹp hơn cả của cô. ...