_An An, chờ anh với... Chiếc xe buýt vẫn lăn bánh thật đều, bỏ lại sau lưng tiếng gọi vô vọng của Huy, anh guồng chân chạy đuổi theo chiếc xe như cố gắng nắm bắt cơ hội cuối cùng của chính mình. Vậy nhưng, người vô tình...xe lạnh lùng... khuất xa sau ánh nắng chiều nhuộm vàng trên con đường một ngày cuối thu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Khi Đó Là Tình Yêu Khi Đó Là Tình Yêu_An An, chờ anh với...Chiếc xe buýt vẫn lăn bánh thật đều, bỏ lại sau lưng tiếng gọi vôvọng của Huy, anh guồng chân chạy đuổi theo chiếc xe như cố gắngnắm bắt cơ hội cuối cùng của chính mình. Vậy nhưng, người vôtình...xe lạnh lùng... khuất xa sau ánh nắng chiều nhuộm vàng trêncon đường một ngày cuối thu.Tia nắng nhỏ nhoi hắt khẽ vào khung cửa kính, chạm phải giọt nướcmắt lăn dài trên gò má cô gái nhỏ, An An đã nhìn thấy Huy, cô nhìnthấy người đàn ông mà cô yêu đã nỗ lực đuổi theo cô, thấy cả nhữnghơi thở dồn dập, những nhói đau từ trái tim đang đập nhịp yêuthương nồng cháy. Việc cô nói lời chia tay Huy chính cô cũng khônghiểu nổi lý do. An An yêu Huy, yêu nhiều lắm, thậm chí tưởngchừng như còn yêu hơn chính bản thân cô vậy. Nhưng cô lại nói vớianh rằng cô không còn muốn nắm tay anh đi trên con đường tình yêuđầy thơ mộng nữa, cô không muốn tựa vào bờ vai vững chãi trongnhững giây yếu đuối...Cô chối từ và gạt bỏ tất cả. Một thái độ dứtkhoát đến lạnh lùng. Để rồi bước đi thật nhanh, trốn chạy, vỡ òa cảmxúc. Những giọt nước mắt hòa trên môi thật mặn. An An nhận ra, côđã tự tay mình đặt vào câu chuyện tình một dấu châm hết, tự taymình cào cấu những vết thương vào con tim bé nhỏ...và đau đớn, xótxa. Tiếng nấc nghẹn ngào giữa không gian yên ắng. Một tia nắngbuồn vừa lướt qua ô cửa.Trong màn nước mắt ẩn hiện khung cảnh của buổi chiều hôm ấy,cũng một buổi chiều buồn, hiu hắt cơn gió heo may cuốn làn tócmỏng, An An vào viện thăm mẹ Huy-bà phó tổng giám đốc cao quývà đầy uy nghi. Vẫn ánh mắt nhìn làm cô gái thấy mình nhỏ bé vàkhép nép run sợ, mẹ Huy lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của An An:_Cháu hãy rời xa con trai bác. Hãy làm như thế đi!_Dạ...thưa bác....cháu...cháu..._Bác cầu xin cháu được không!!!_Cháu không thể....thưa bác...cháu..yêu anh ấy!Người mẹ ấy đã thốt lên những tiếng cầu xin cô gái. Bà nghĩ mình sẽmất đi đứa con trai mà bà vô vàn yêu quý. Một căn bệnh hiểm áckhiến bà suy sụp và trở nên lo sợ mọi thứ. Bà muốn chở che cho đứacon trai nhỏ bằng vòng tay ấm áp của người mẹ, dù người mẹ ấy cóbệnh tật, ốm đau thì cũng sẽ dành những điều thiêng liêng nhất chocon mình. Con trai bà, phải được hạnh phúc. Trong mắt bà, cô gáinhỏ kia không xứng đáng với con bà, bà muốn ích kỷ. Một chút íchkỷ cho riêng bà thôi, như một ước nguyện cuối cùng của người mẹ.Tự bao giờ, ánh mắt sắc sảo của bà phó tổng trở nên bất thần vàhướng ánh nhìn ra khung trời vô định._Bác cầu xin cháu...hãy rời xa con trai bác...đó là ước nguyện cuốicùng của bác..._...An An nhìn thấy người phụ nữ ấy đưa tay lau đi những giọt nướcmắt. An An biết chứ, cô biết bà đang lo lắng cho Huy-người mà cả bàvà An An đều yêu hơn chính bản thân mình. Vì tình yêu lớn lao dànhcho con trai, bà đã gạt bỏ đi cái thân phận cao quý mà mọi người vẫnnhìn bà trầm trồ ngưỡng mộ để nói lời cầu xin một cô con gái nghèo.Có tình cảm nào lớn hơn tình cảm mẹ dành cho con? Có gì thiêngliêng bằng sự hy sinh của người mẹ? Những giấy phút cuối đời ấy,niềm hạnh phúc duy nhất của người mẹ là nhìn thấy con trai mìnhhạnh phúc. Mặc dù, bà không biết rằng, Huy yêu An An nhiều đếnnhường nào...An An đã đồng ý với ước nguyện của mẹ Huy. Lúc cô nhận lời, côtựa hồ nhận ra rằng mình vừa đánh mất một điều gì đó thật quýgiá...._Cô gái ơi, cô không định xuống xe à? Đây đã là trạm cuối cùng rồiđấy!Bác tài nhìn vào ánh mắt lơ đễnh của vị hành khách trẻ tuổi. An Angiật mình. Phải rồi, cô nhận ra mình chia tay Huy không phải vì hếtyêu anh, cũng không phải do lo sợ Huy sẽ buông tay cô ra trênnhững chặng đường của tương lai vì cô biết, dù chuyện gì xảy ra anhcũng sẽ luôn nắm chặt tay cô, sẽ không để cô rời khỏi anh đâu. Vìmột lời hứa, vì một ước nguyện với tấm lòng của người mẹ._Bác ơi, cho cháu xuống đây ạ.Bóng tối bao trùm lên những gốc bàng già cỗi, màn sương đêm phủtrên những tán lá xanh run rẩy bởi cơn gió lạnh. Trong bóng đêm,người ta thường cảm thấy cô đơn và cần lắm một bờ vai ấm..._o0o_Những chuyện buồn liên tiếp đến với Huy. Mẹ anh phải vào viện vìcăn bệnh quái ác, anh không còn nhiều thời gian bên bà để chăm sócvà phụng dưỡng. Còn An An, người con gái anh yêu say đắm bỗngdưng rời xa anh. Anh quay cuồng, ngập lặn trong những cảm xúchỗn loạn. Lúc thì thấy lo sợ, hoang mang, lúc lại bất thần và dửngdưng với mọi thứ. Huy cảm giác như mình là một cánh buồm nhỏđang trôi lênh đênh giữa lòng đại dương bao la. Có những lúc cánhbuồm vươn cao đầy kiêu hãnh đối đầu với những cơn sóng gió.Nhưng lúc này đây, cánh buồm chẳng đủ sức gượng mình lên nữa.Sẽ là cam chịu? Sẽ là thất bại ?Huy đập mạnh bàn tay lên bàn tức tối. Anh ghét cảm giác khi phảiđối mặt với sự thất bại. Anh sợ mình sẽ gục ngã như một lữ kháchkhông còn hy vọng tìm thấy ốc đảo giữa xa mạc hoang vu. Khôngmột bàn tay kéo dậy, không một lời động viên an ủi....Tất cả d ...