Bởi vì cuộc đời đã tạo ra nhân duyên, nên người ta rốt cuộc sẽ đến với nhau, bằng cách này hay cách khác. Năm nay, lớp Đan Đan có thêm một học sinh mới, mới toanh luôn ấy. Nghĩa là không phải từ lớp khác chuyển sang, từ trường “láng giềng” chuyển sang, mà là… từ nước khác chuyển sang
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Khi trái tim lên tiếngKhi trái tim lên tiếngBởi vì cuộc đời đã tạo ra nhân duyên, nên người ta rốt cuộc sẽ đến với nhau,bằng cách này hay cách khác.Năm nay, lớp Đan Đan có thêm một học sinh mới, mới toanh luôn ấy. Nghĩa làkhông phải từ lớp khác chuyển sang, từ trường “láng giềng” chuyển sang, mà là…từ nước khác chuyển sang. Lúc nghe tin này, cả đám con gái rầm rì cả buổi đoángià đoán non, vì chưa biết là con trai hay con gái. Bọn con trai dĩ nhiên mong cóthêm đồng minh để tụ tập đá bóng rồi nghịch phá. Rốt cuộc thì vẫn chẳng ai biết là“bạn mới” là người nước nào, là nữ hay nam. Riêng Đan Đan thì không để tâmlắm. Trông nó lúc nào cũng có vẻ bận bịu, luôn cắm cúi vào việc riêng với quyểnsổ nhỏ và hoàn toàn bàng quan với việc chung của lớp. Nhất là việc cái lớp vốnđông đúc này tăng thêm một thành viên, có đáng để tâm mấy đâu. Nói vậy, tức làĐan Đan không hề hay biết và dự cảm được rằng việc “gia tăng dân số” này lạikhuấy động thế giới nhỏ bé yên bình của nó nhiều biết nhường nào.Hôm ấy có mưa một chút. Sáng thứ Hai của tuần học thứ hai, học sinh mới mớichính thức “ra mắt”. Là con trai. À, đó là một chàng trai có vẻ ngoài dễ thương, rấtdễ thương. “Dễ thương” nghĩa là trắng trẻo, xinh xắn, mắt nâu, mũi thanh, vàmiệng nhỏ. Nói chung mọi thứ từ chàng trai này toát ra đều quy về chữ “dễthương” hoặc “đáng yêu”. Đám con trai dĩ nhiên không thích. Nhưng bọn con gáinhiều đứa cứ chết mê, cậu chàng vừa bước vào cả đám đã “ồ, à” mãi không thôi.Có mấy cô bạn ngồi phía sau bị khuất tầm mắt còn cố rướn người lên nhìn cậu chobằng được. Cho đến khi cậu giới thiệu mình tên là Tiểu Tứ, cả lớp mới bắt đầungạc nhiên và nhận ra cậu là người Trung Quốc.“Người Trung Quốc”. Hóa ra cậu ấy đến từ nước láng giềng. Có chút không thiệncảm bắt đầu hình thành trong lòng những đứa trẻ. Bọn con gái cũng thôi xuýt xoamà bắt đầu quay sang nhau đàm tiếu. Hình như vào khoảnh khắc nhận ra sự thayđổi thái độ của các bạn mới, trong đôi mắt nâu của Tiểu Tứ ánh lên một nét buồnnhất định. Dĩ nhiên không ai phát hiện ra điều này, trừ một người.Ngay khi nghe cái giọng nói tiếng Việt còn chút ngọng nghịu chậm rãi nói câu:“Mình tên là Tiểu Tứ.” Đan Đan đã giật mình ngước mặt lên nhìn. Quả thật, lúccậu bạn mới bước vào, Đan Đan chẳng chút để tâm, nó vẫn cắm cúi ghi ghi chépchép nhăng cuội gì vào cuốn sổ “bất ly thân”, nhưng lời giới thiệu và cái tên đó đãlàm nó bất ngờ và chú ý. Lúc này, nó mới ngước lên và nhận ra cậu bạn mới…xinh như con gái vậy! Cả cái tên, dáng người, quốc tịch, đều gợi cho nó nghĩ vềmột người vô cùng đặc biệt trong đời. Người đang đứng trước mặt nó đây… cóphải chăng là một bản sao hoàn hảo?Đan Đan bắt đầu nhìn chăm chú vào Tiểu Tứ. Cậu xinh xắn đến lạ. Và, sâu trongđôi mắt nâu trong veo, nó kịp bắt gặp một nét buồn nhất định khi cả lớp bắt đầu xìxào về quốc tịch Trung Quốc của cậu.Cô chủ nhiệm yêu cầu lớp giữ trật tự. Cô nhìn quanh lớp và nhíu mày hỏi: “TiểuTứ sẽ ngồi ở đâu nhỉ?” Trong khi cô còn đang băn khoăn và lũ bạn có vẻ tránh néthì Đan Đan đã nhanh nhảu đứng bật dậy, miệng cười toe:- Cô ơi, bên cạnh em còn chỗ trống nè.Dĩ nhiên sau câu ấy, cả lớp đồng loạt quay nhìn Đan Đan như thể nó là một sinhvật lạ lùng và lập dị. À, vốn trước đó nó đã mang tiếng lạ lùng và lập dị rồi, nhưnggiờ thì tăng thêm một bậc nữa. Cô chủ nhiệm dịu dàng gật đầu. Và Tiểu Tứ, trướcsự bất ngờ của cả lớp, đã chậm rãi tiến về chỗ ngồi của mình – bên cạnh Đan Đan.Tiểu Tứ khẽ nhìn Đan Đan một cái, nụ cười tươi rói mát lành của cô bạn mới toanhbỗng thắp lên trong lòng cậu thứ niềm vui dịu dàng và đáng yêu lạ kỳ.- Cảm ơn cậu – Tiểu Tứ quay sang Đan Đan khẽ gật đầu cảm kích.- Ừm.Đan Đan mỉm cười và chỉ cười thôi. Nó bỗng dưng cảm thấy những ngày sắp tớicủa mình có lẽ sẽ thôi sách vở và đơn điệu. Thật, những ngày tiếp theo đó, ít bắtgặp Đan Đan kè kè cuốn sổ tay nữa. Nó vẫn mang theo, vẫn nâng niu, vẫn thíchthú ghi chép, nhưng không liên tục như trước. Đan Đan bé nhỏ giờ thích dành thờigian chú tâm vào một thứ khác. Một dáng người khác, cũng bé nhỏ, với đôi mắtnâu và khuôn miệng xinh.Đan Đan chẳng chút ngại ngần, thường hay tranh thủ những lúc giải lao là nằm dàixuống bàn, nghiêng đầu sang bên Tiểu Tứ và ngắm cậu một cách công khai, chứkhông phải là vờ soi gương rồi liếc qua một cái hay trộm nhìn từ đằng sau như bọncon gái hay làm. Tiểu Tứ biết chứ, nhưng cậu chẳng nói gì, chỉ thi thoảng quaysang và nhoẻn miệng cười với Đan Đan. Nói chung, họ giao tiếp bằng mắt và nụcười rất thành công. Nhưng đối thoại thì rất hiếm, chỉ dăm ba câu xã giao thôngthường. Mà lòng ai cũng tràn ngập một cái gì rất không – rõ – tên. Và hẳn nhiên,trong những thứ không – rõ – tên đó, có nhau.Có lần, Đan Đan cao hứng, trong lúc đang nhìn Tiểu Tứ chằm chằm thì thốt lênmột lời thầm thì:- Cậu xinh thật!Hình như Tiểu Tứ bé nhỏ có ngạc nhiên đôi chút. Cậu xoe tròn đôi mắt nâu và cười ...