Danh mục

Truyện ngắn Khối u

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 228.61 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hình như hắn có một cái khối u ở trong bụng. Chính xác là ở bên trong sườn trái. Một lần nằm trên ghế bố đọc báo, hắn trở mình và bỗng thấy chỗ ấy hơi nhói lên. Rồi ngâm ngẩm đau. Bụng đầy đầy, chương chướng. Hắn bỏ tờ báo xuống, lấy mấy ngón tay nắn nắn nhẹ. Không có gì lạ. Nhưng bỏ tay ra thì cảm giác khó chịu lại xuất hiện. Hắn thử nằm nghiêng sang bên kia. Bỗng đau quặn lên. Hắn bật ngay dậy. Rõ ràng có một vật gì đó di chuyển bên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Khối u Khối u TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN ĐỨC TIẾNHình như hắn có một cái khối u ở trong bụng. Chính xác là ở bên trong sườn trái. Một lầnnằm trên ghế bố đọc báo, hắn trở mình và bỗng thấy chỗ ấy hơi nhói lên. Rồi ngâm ngẩmđau. Bụng đầy đầy, chương chướng. Hắn bỏ tờ báo xuống, lấy mấy ngón tay nắn nắn nhẹ.Không có gì lạ. Nhưng bỏ tay ra thì cảm giác khó chịu lại xuất hiện. Hắn thử nằmnghiêng sang bên kia. Bỗng đau quặn lên. Hắn bật ngay dậy. Rõ ràng có một vật gì đó dichuyển bên trong. Tròn tròn, răn rắn, cỡ quả trứng vịt, trơn và nóng. Cái vật ấy thoắt ẩnthoắt hiện, chèn lên các dây thần kinh.Tay bác sĩ ấn mạnh cái đầu dò máy siêu âm lên đám dung dịch lầy nhầy phủ kín bụnghắn, tràn ra cả hai bên sườn. Mắt kính cận 8 đi ốp gườm gườm nhìn màn hình:- Không có gì lạ. Tim gan phèo phổi ngon lành. À à… Có, có. Một hòn sỏi!- Ở đâu?- Mật.- Sỏi mật à?- Sỏi mật.“Lạ. Sỏi mật sao lại to thế nhỉ?” - hắn nghĩ.Cái đầu dò vẫn nhùng nhằng day đi day lại trên bụng:- Chả chết thằng tây nào. Cứ kệ nó, khi nào nó giở chứng thì tính.- Biết khi nào nó giở chứng?- Khi nào đau quặn lên ở hạ sườn phải.- Tính là tính thế nào?- Chuyện nhỏ! Đến bệnh viện, mổ nội soi, cắt béng túi mật đi là xong.- Nhưng tôi đau ở sườn bên trái?- Hả? - Tay bác sĩ ngơ ngác. Cặp kính cận tuột xuống một đoạn trên sống mũi, vấp phảichỗ gồ lên thì dừng lại - Có cái gì ở bên ấy đâu?Hắn ngồi dậy, chẳng nói chẳng rằng, lừ lừ nhét áo vào trong quần, thắt dây lưng, xỏ giày.“Mẹ! Chẳng tin được thằng nào. Gãy chân trái thì đè chân phải ra bó bột. Cắt ruột thừaxẻo luôn dạ con. Mổ mắt trái cho mù luôn mắt phải. Tốt nhất là… không cần chúng nónữa”.Tay bác sĩ chộp lấy hai vai hắn, ấn xuống ghế:- Ông bảo đau ở bên trong sườn trái à?- Chính xác là một khối u - Giọng hắn gay gắt.Tay bác sĩ bình tĩnh đưa tay sờ nhẹ sườn hắn, miệng lẩm bẩm: “Tưởng gì! Khối u thì anhquái nào chẳng có”. Rồi bất thần vỗ vào đó một phát đánh bộp:- Này thì u này!Hắn giật thót mình. Nhưng không hề đau. Thậm chí cảm giác tưng tức ban nãy biến mất.Hắn ngồi bất động trên ghế thêm vài giây đồng hồ. Nhìn cái vẻ tỉnh bơ của tay bác sĩ.Mặt hắn từ từ giãn ra.Đường phố vẫn tấp nập người xe như mọi ngày. Hắn dừng xe máy trước một ngã tư đènđỏ. Xe của hai thằng thanh niên đèo nhau đi sau phóng ào qua, suýt chút nữa quệt vàohắn. Thằng ngồi sau ngoái lại, nở ra một nụ cười vàng khè toàn răng. Hắn cũng bất giácmỉm cười. Một bà bán vé số từ trên vỉa hè tót xuống lòng đường, không nói không rằng,chìa tập vé ra trước mặt hắn. Còn 13 giây nữa đèn xanh. Hắn móc ví lấy tiền, rút lấy 5 tờvé.Biết đâu đấy? May mắn hay đến vào những lúc không ngờ nhất. Cả đời chẳng mấy khichơi xổ số, nhưng hắn vẫn tơ tưởng đến một lần trúng đậm. Một lần nào đó thật tình cờ.Cái giống cờ bạc nó huyền hoặc, khó lường vô cùng. Bán nhà bán cửa, mất vợ mất con,rũ xương mục xác trong tù chẳng qua cũng vì tận lực tận tâm, bao nhiêu tinh túy trongngười dồn hết cho các canh bạc. Trong khi ấy, một con mẹ hàng thịt vớ vẩn ngoài chợ,chỉ sến sến mủi lòng trước cảnh thằng bé bán vé số mếu máo (giả vờ) chìa ra những tấmvé cuối ngày, thò tay móc hầu bao lấy ra mấy tờ bạc nhờn mỡ, thế là phút chốc nẫng sạchđộc đắc của thiên hạ. Những ví dụ trở thành giai thoại, huyền thoại như thế nghe đầy hailỗ tai. Nghĩ rộng ra thì chuyện nào ở trong đời mà chả có tí đánh bạc, tí xổ số? Chăm chúthì thua. Quên phứt đi lại thắng.Còi toét toét thúc sau lưng. Hết đèn đỏ. Hắn vội vàng kéo tay ga.Việc đầu tiên là hắn sẽ xây nhà. 5 cái độc đắc, cứ cho là thế đi. Giá như mấy năm trướcthì xây ngon. Năm nay giá sắt thép, gạch ngói, xi măng tăng gấp đôi, gấp rưỡi. Hắn suýtxoa như vừa bị mấy thằng bán vật liệu xây dựng chém ngọt. Thôi, không xây nhà nữa.Cái nhà hắn đang ở còn tốt chán. Có mà ở đến chết cũng chưa hỏng. Chẳng qua là hắn sốtruột, thấy chúng nó xây nhiều quá. Mấy năm nay phố xá thay đổi hẳn. Mọc lên toàn biệtthự, nhà lầu. Có những cái nhà hắn nhìn phát hoảng. Thế mà nhà của hắn vẫn bé con con,thấp tè tè. Cũng không phải là nhà hắn làm. Nó là cái nhà cũ mua lại. Sống đến hai phầnba đời người, hắn chưa được hưởng niềm hạnh phúc tự đứng ra xây ngôi nhà cho mình.Phấn đấu mãi, thoát khỏi nhà tập thể, mua được cái nhà cũ bên ngoài là hết tỉ. Thế mớibiết thiên hạ nhiều đứa giàu. Trúng xổ số thì chắc không phải rồi, vì chả lẽ thằng nào xâynhà cũng là nhờ trúng số? Chúng nó đào đâu ra lắm tiền thế không biết. Hắn chịu, khônghiểu. Chúng nó không cần trúng số cũng xây nhà. Còn hắn muốn xây nhà thì chỉ có nướctrúng số.Nhưng bây giờ trúng số cũng không xây nhà. Đi chơi. Bỏ hẳn ra một khoản. Đi cho khắp.Cho cả vợ con đi cùng. Ô, ô… Khoan khoan. Hắn nhếch mép cười thầm. Cái gì cũngdính vào vợ con là thế nào? Thói quen thực thi bổn phận. Bổn phận chán đến tận mangtai, nhưng thói quen cứ bám riết. Đưa vợ con đi chơi thì nói làm gì. Vợ con cần gì phảitố ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: