Thông tin tài liệu:
Mỗi một câu chuyện ra đời thường là sau khi có biến cố hay sự kiện nào đó. Tôi viết ra câu chuyện thật của đời mình bằng sự thúc giục của trái tim. Tôi tin rằng mỗi chúng ta trong cuộc đời đều trải qua những thăng trầm, mỗi đời người đều là một câu chuyện thú vị đáng để nghe, và để suy ngẫm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơKý ức tuổi thơMỗi một câu chuyện ra đời thường là sau khi có biến cố hay sự kiện nào đó. Tôiviết ra câu chuyện thật của đời mình bằng sự thúc giục của trái tim. Tôi tin rằngmỗi chúng ta trong cuộc đời đều trải qua những thăng trầm, mỗi đời người đềulà một câu chuyện thú vị đáng để nghe, và để suy ngẫm. Mỗi người thân yêuquanh ta đều là những tinh tú mà mình cần phải trân trọng. Truyện đã viết mộtlần nhưng nhờ bạn bè động viên, cộng thêm truyện cũ chưa thoả mãn cơn thèmviết, tôi đã thêm phần giữa một số chi tiết mà trước đây tôi định để viết vào mộtdịp khác. Truyện tôi viết lần này chủ yếu về ông ngoại yêu dấu của tôi. ***Ông vốn là học sinh ưu tú nên đi du học sang Pháp rồi định cư bên đó luôn, nămđó ông 30 tuổi. Ông quen và yêu một cô gái mắt xanh, là con gái cưng của một ôngbác sỹ. Gia đình ông bác sỹ ngăn cấm tình cảm này vì ông ngoại là người Việt vàcó thể nhiều lý do khác nữa. Từ bỏ tất cả, cô gái quyết lấy ông và sinh được haicon một trai một gái.Cuộc sống hạnh phúc lúc đó với ông ngoại tôi có lẽ là quãng thời gian đẹp đẽ viênmãn và bình yên nhất. Nhưng rồi khoảng thời gian đầu năm 1950, Bác Hồ kêu gọiKiều bào yêu nước khắp nơi trên thế giới quay về Việt Nam xây dựng lại đất nước.Nghe theo tiếng gọi và tình yêu quê hương, ông đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùngquyết định quay trở lại. Trở lại quê hương ông bỏ lại sau lưng những buổi chiềuhoàng hôn lãng đãng mây trời bên dòng sông Seine thơ mộng, bỏ lại sau lưng thápEiffel cao vời vợi ngóng chờ, bở lại sau lưng cả ánh mắt thảng thốt của người vợtrẻ đã từng bỏ cả cha mẹ để theo ông, bỏ lại sau lưng ánh mắt ngây thơ của haithiên thần lai Pháp xinh đẹp.... Ông quay về cùng vài người bạn đều là kỹ sư Bácsỹ hừng hực nhiệt huyết, hừng hực khí phách trai trẻ với quyết tâm xây dựng lạiđất nước và ông vẫn hi vọng một ngày nào đó sẽ quay trở lại gia đình đoàn viên.Cũng phải kể thêm rằng ông ngoại là một trong 50 người Thanh niên ưu Tú củaViệt Nam hồi đó được chọn đi du học bên Pháp. Ông thông minh học giỏi hơnngười như thế đến giờ tôi vẫn thắc mắc là sao mình chả có tí gene học giỏi nào củaông. Có chăng trong số bao nhiêu con cháu của ông, chỉ duy nhất mình tôi giốngông vụ tóc loăn xoăn trước trán, điều mà tôi vốn không thích nhất về mình.Sau khi ông quay trở về, hiệp định Geneve ký kết đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đờiông. Tất cả như quay lưng lại, lịch sử không diễn ra theo nhưng gì ông và các bạnkế hoạch. Luật pháp thay đổi, ông cùng các bạn không ai được ra nước ngoài nữa.Ông như ngồi trên đống lửa tìm mọi cách liên lạc với vợ con bên Pháp nhưng vôvọng. Có lẽ bà đã phải giận ông lắm nên đã nhất quyết không cho ông liên lạc. Tôicòn nghe mẹ kể rằng sau khi ông đi, ông bác sỹ đã đến đón bà và hai cháu vềnhưng dọn đi thật xa, thật xa để cắt đứt luôn người chồng mà bà tin là bạc bẽo đếntận bây giờ vẫn bặt vô tăm tín.Ông ngoại buồn nên tìm đến rượu và thuốc phiện, niềm vui mới này đẩy đưa choông gặp bà ngoại tôi, người bà tôi chưa bao giờ gặp mặt. Cho đến tận bây giờ tôivẫn còn nhớ những tập ảnh màu hồi đó ông ngoại nâng niu gìn giữ, trong đó đốivới tôi là cả một thế giới xa hoa tráng lệ như trong những câu truyện cổ thích, cómột bà Tây mom móm hạnh phúc tươi cười viên mãn bên một chàng trai có vầngtrán rộng mênh mông, ánh mắt sáng ngời và vòng tay chắc chắn bảo vệ hai Thiênthần mà đến tận bây giờ, đối với tôi, ngoài Ỉn và Tôm vẫn chưa thấy ai đẹp đếnvậy.Bà ngoại tôi trước khi lấy ông đã có bốn người con, hai trai hai gái. Chồng bà hồiấy đang đi tù Côn Đảo chẳng biết bao giờ về. Bà đến với ông tìm sự chia sẻ nhữnglúc cô đơn, và nhất là ông bà cùng chung sở thích: rượu. Sở thích này của ông bàcho đến tận bây giờ vẫn làm khổ tôi. Vì gene uống rượu đó đã ngấm vào máu mẹtôi, bốn tuổi đã biết cầm chai ra đầu ngõ mua rượu cho bố. Thấy con đi lâu chưa vềông ngoại ra ngõ tìm thì thấy đứa con gái cưng đang ngửa cổ tu. Giờ mẹ ở với tôi,bà không có rượu là ăn không được, cuộc sống dường như vô nghĩa. Đi làm về màchợt nhớ nhà hết rượu cho mẹ uống thì dù muộn mấy, xa mấy tôi cũng phải đi muamột thùng hay chai rượu đỏ về cho mẹ vui. Chả biết là có may hay không mà tôikhông bao giờ uống bia rượu hay bất kỳ chất cồn nào, và cũng chưa bao giờ có ýđịnh một ngày nào đó sẽ uống thử. Nhưng tôi không trách ông bà hay bố mẹ hoặcanh và chồng tôi uống, vì nhiều khi chính cái chất lỏng đó mới là thứ thực sự manglại những giây phút nhẹ nhàng hạnh phúc bay bổng nhất giữa cuộc đời bộn bề lo âunày, dù đó chỉ là niềm vui trong tạm thời giây lát.Trở lại câu chuyện của bà ngoại, ông bà về ở với nhau cùng bốn đứa con riêngkhoảng hơn một năm thì mẹ tôi ra đời. Đúng lúc đó thì chồng cũ của bà được thả.Nếu là trước đây thì tôi trách bà đã bỏ mẹ tôi dứt áo ra đi về với tình cũ, bỏ lại đứacon thơ hai ngày tuổi còn đỏ hỏn cho ông tôi vụng về chăm sóc, bỏ lại tình nghĩavợ chồng tuy không lâu nhưng cũng đã đi qua đời nhau và để lại nh ...