Danh mục

Truyện ngắn Lạc lối yêu thương

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.07 MB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có lẽ chúng ta đều đã từng say nắng một ai đó. Những tình cảm thoáng qua có lúc trôi đi nhẹ nhàng như áng bây lướt ngang bầu trờ,i cũng có khi từ từ thấm dần vào tim, trở nên sâu sắc và tồn tại tưởng như mãi mãi. Và chúng ta rơi vào những mông lung cảm xúc trong vô chừng vô định, đến lúc giật mình nhận ra thì đã đi quá sâu rồi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Lạc lối yêu thươngLạc lối yêu thươngCó lẽ chúng ta đều đã từng say nắng một ai đó. Những tình cảm thoáng qua cólúc trôi đi nhẹ nhàng như áng bây lướt ngang bầu trờ,i cũng có khi từ từ thấmdần vào tim, trở nên sâu sắc và tồn tại tưởng như mãi mãi.Và chúng ta rơi vào những mông lung cảm xúc trong vô chừng vô định, đến lúcgiật mình nhận ra thì đã đi quá sâu rồi. Nhưng lẽ nào chúng ta lại cứ để mình trôidạt đi, để mình cứ cho đi trong miệt mài mà không mong nhận lại được gì sao…Một ngày, tôi đánh bạo gõ một tin nhắn dài gửi vào facebook của một anh chànghot boy.“Chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở một chuyến đi xa, chắc hẳn là anh khôngnhớ ra em, vì em khá là mờ nhạt trong đám đông. Có lẽ yêu cầu này hơi mạo muộinhưng em nghĩ mình nên đánh liều một phen.Anh có thể xóa đi 1 friend trong list của anh và add facebook em vào được không.Facebook anh nhiều người kết bạn đến mức ngày nào em cũng cố thử cả chục lầnđể add facebook anh nhưng đều không được.Em không muốn phải bấm surbicse , em muốn anh cũng đọc được những statuscủa em. Em không muốn cứ mãi ở trong bóng tối mà âm thầm lặng lẽ. Dẫu chẳnglà gì nhưng mong anh hãy làm như vậy.Ngoài ra em chẳng yêu cầu anh gì hơn cả.Con trai dặc biệt như anh em chỉ để dành bỏ túi và lấy ra ngắm mà thôi. Ở caoquá em không dám với, với lại không tới, mà liệu có tới được cũng phải tranhgiành, giành được lại không giữ được lâu dài. Nên thà không ép mình từ đầu sẽ dễthở hơn về sau.Nhưng em không muốn mình cứ như một con ngốc cứ làm một việc toàn tâm toàn ýđến vô vọng. Ít ra anh nên biết có sự tồn tại của em.Hẳn rằng tin nhắn này sẽ nằm lẫn trong hàng loạt tin nhắn của các cô gái khác, cóthể anh sẽ chẳng bao giờ đọc hoặc dĩ anh đọc mà cảm thấy em thật điên cuồng thìcũng đành chịu. Vì quan tâm anh vì nghĩ đến anh mà em thấy mình đã- không-còn- bình- thường nữa rồi.”Bấm nút send gửi đi và tôi chợt thấy mình vừa làm một việc vừa dũng cảm nhấtvừa ngu ngốc một cách tàn tệ nhất. Cảm xúc cứ hỗn loạn cả lên, thấy xốn xangtrong lòng đến khôn tả.Tôi quyết định ra khỏi nhà đi dạo một chút cho thư giãn và suy nghĩ giả như thếnày giả như thế kia, anh có quan trọng với tôi đến thế chăng hy chỉ là do tôi bốcđồng và ngông cuồng quá thể…Đi dạo vào khu bán đồ lưu niệm, những quầy tiệm kê dài nối liền, những sản phẩmđược đặt gọn gàng trong tủ, ánh đèn vàng tỏa rực làm nổi bật từng màu sắc đườngnét .Hôm nay phố cũng đông người, nhớ ra thì hôm nay là cuối tuần, tôi cứ hay bị mấtkhái niệm về thời gian, cứ ngơ ngẩn ở đâu ấy. Nhiều lúc cứ thấy mơ hồ với thực tạimà chẳng biết tìm đường nào để trở về.-Mọi người làm ơn dạt qua một chút ạ, chúng tôi có dàn cảnh để chụp hình.. Tiếngmột anh phụ việc nói lớn vẻ ôn hòa.Mọi ngươi nghe thấy thế liền tránh sang một bên. Tôi vừa nhủ bụng thật là khóchịu khi mà cuối tuần mọi người đi dạo đông đen mà lại dàn cảnh chup chỉ làmchật chội thêm thôi.Nhưng vừa nhìn qua thì đã thấy anh cùng với cô người mẫu với vài ekip nữa đangnói gì với nhau đó. Thì ôi thôi tôi vỡ lẽ ra, thì ra cái người mà tôi thầm mắng lại làanh.Ơ mà tự nhiên lại thấy vui chẳng buồn mắng nữa, sao mà khéo thế này. Tôi đứngphía đối diện nép vào bên hông quán mà lặng nhìn anh.Anh có khuôn mặt rất đẹp, phải nói là khí chất hơn người, thần thái lúc nào annhàn vui vẻ làm cho người đối diện có cảm giác thoải mái và bình yên. Hơn nữadáng người cũng rất chuẩn, anh cao đến cũng phải hơn 1m85, bắt mắt, ấn tượng vàchuyên nghiệp.Anh cùng cô người mẫu tạo dáng để chụp, cứ mắt cười, môi cười...Ước gì là tôi đứng đó nhỉ, ước gì tôi được cùng anh chụp ảnh như thế nhỉ. Anh gợicho tôi những ước muốn viển vông đến điên rồ. Mà tôi không còn kiếm soát đượcbản thân mình nữa.Liệu đây có phải là một cơn say nắng, một sự hâm mô hay còn nhiều hơn thế, dẫurằng biết cho đi sẽ chẳng bao giờ được nhận lại. Điều đáng buồn của chúng ta làluôn biết mình sai nhưng không có cách nào để dừng lại. Biết trước mặt là vựcthẳm mà chân không chịu ngừng.Tôi nhìn anh bằng đôi mắt thật buồn, nếu có ai vô tình chạm phải sẽ phải giật mìnhvì những cảm xúc da diết , một đôi mắt bao phủ mờ mờ hơi nước và có cái nhìnđau đáu như muốn vạch trần những đớn đau thống khổ bên trong.Đứng đến khi đã chụp xong và mọi người thu dọn ra về, tôi vẫn đứng đó và nghĩgiá như đừng gặp mặt đừng nghe nói cười , thà ở xa xôi trên phim ảnh báo chíchẳng bao giờ gặp mặt ngoài đời thì lại tốt hơn. Thà đừng gặp gỡ để lòng khỏi nhớmong. Tiếc rằng thế giới này quá nhỏ, có những người gặp nhau rồi vô tình để lạivết thương lên người khác nhưng lại chẳng hề hay biết.Dẫu họ không biết nhưng chúng ta vẫn đau với nỗi đau rất thật.Hôm sau tôi mở fb lên xem thử có tin nhắn gì lại từ anh không, nhưng không có,mọi thứ cứ như chưa có gì xảy ra, và có lẽ tin nhắn của toi đã nằm chết ỉm tronghàng loạt tin khác. Có lẽ anh cũng không có thời gian để đọc.Nh ...

Tài liệu được xem nhiều: