Danh mục

Truyện ngắn Làm mẹ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 181.33 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi vượt biển một mình, đau oằn oại đến không còn thiết sống. Tôi đi trong sương mờ, mải miết vươn đến chỗ mẹ tôi đang vẫy gọi. Tôi thèm được vùi vào lòng bà, khóc nức nở như một đứa trẻ thơ để quên hết những nỗi đau thể xác và tâm hồn. Tôi khóc nức lên và choàng tỉnh dậy. Mẹ tôi đã tan biến chỉ có dì đang ôm tôi. Dì là mẹ kế của tôi. Tôi gào lên: - Dì làm gì vậy? Tại sao dì dám ôm tôi? Dì lật bật lùi ra xa, lắp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Làm mẹ Làm mẹ TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THỊ THANH HIỀNTôi vượt biển một mình, đau oằn oại đến không còn thiết sống. Tôi đi trong sương mờ,mải miết vươn đến chỗ mẹ tôi đang vẫy gọi. Tôi thèm được vùi vào lòng bà, khóc nức nởnhư một đứa trẻ thơ để quên hết những nỗi đau thể xác và tâm hồn. Tôi khóc nức lên vàchoàng tỉnh dậy. Mẹ tôi đã tan biến chỉ có dì đang ôm tôi. Dì là mẹ kế của tôi. Tôi gàolên:- Dì làm gì vậy? Tại sao dì dám ôm tôi?Dì lật bật lùi ra xa, lắp bắp:- Dì xin lỗi. Dì thấy con đau quá mà không biết làm gì. Dì thấy tội nghiệp con quá.- Ai cần dì tội nghiệp. Tôi đã bảo dì đừng vào đây mà. Hãy để cho tôi một mình, tôikhông cần ai hết.- Làm sao dì để cho con một mình được. Ba con không đi đến được. Em trai thì đi mất.Không có dì con làm sao đây?- Dì quan trọng quá nhỉ? Vì sự quan trọng ấy, em tôi đã thành bụi đời, ba tôi vì buồn rầumà sinh bệnh, còn tôi thì bị tống cổ ra khỏi nhà.- Con nghĩ sao cũng được, nhưng bổn phận làm mẹ, dì phải lo cho con.- Làm mẹ à! - Tôi hét lên - Dì lấy tư cách gì làm mẹ của tôi? Dì tự xem mình có xứngđáng với hai tiếng ấy không? Dì làm tổn thương đến vong linh của mẹ tôi đấy. Dì đi đi, dìở đây làm tôi đau đớn hơn. Ôi, mẹ ơi, sao mẹ lại bỏ con, mẹ ơi! -Hoảng sợ trước lời kêu khóc của tôi, dì lóng ngóng chạy ra ngoài.o0oNăm tôi mười lăm tuổi, mẹ tôi qua đời. Mẹ tôi là một người phụ nữ tài năng, xinh đẹp.Chính vì vậy mà năm năm sau khi ba tôi cưới dì, một y tá lỡ thời, cục mịch, quê mùa, tôibị sốc thực sự. Điều đó không chỉ làm tổn thương đến tâm hồn non trẻ của tôi, mà cònxúc phạm đến vong linh của mẹ tôi. Đối với gia đình tôi, dì là một người thuộc tầng lớpkhác, nếu không muốn nói là thấp hèn hơn. Chính cái từ này mà ba tôi đã đuổi tôi. Ba tôilà một bác sĩ giỏi, lại rất tài hoa. Ba và mẹ là một cặp xứng đôi đến nỗi trong cả triệu cặpvợ chồng mới có một. Vì vậy, sự khập khiễng giữa cha và dì làm tôi lúc nào cũng sôi sục,hễ cứ gặp mặt dì là mọi uất ức dâng lên. Tôi không cấm ba lấy vợ kế, nhưng biết baongười xứng đáng ba không chọn, lại chọn một bà y tá lỡ thời, quê mùa, thất học. Em tôicòn phẫn uất hơn tôi, nên đã bỏ nhà đi hoang, không tìm lại được. Tôi nói năng hỗn xược,xúc phạm cả ba lẫn dì, bị ba giận đuổi đi. Đó là một đêm mưa tầm tã. Nước mắt của tôivà nước mưa thi nhau chảy. Ba hối hận chạy đi tìm tôi, nhưng tôi nhất định không chịuvề, đến ở hẳn nhà bạn trai. Trong ngày đám cưới tôi, một cuộc hôn nhân ba không chấpnhận, ông bị lên huyết áp và bị liệt nửa thân người. Tôi sớm rời trường đại học, sống vấtvưởng với một cuộc hôn nhân vội vã bốc đồng và chẳng mấy chốc cũng ly hôn khi tôiđang bụng mang dạ chửa.Con gái tôi ra đời, khóc oe oe như bao đứa trẻ khác. Chầu chực ở đâu sẵn, dì lao vào. Nàotã nào nón nào khăn, chẳng biết dì sắm sửa từ khi nào. Không đếm xỉa gì đến vẻ tức giậncủa tôi, dì nâng con bé lên nựng nịu:- Ôi, cháu của ngoại, cục cưng của ngoại. Ngoại mong cháu từ lâu lắm rồi, viên kimcương của ngoại. Nào, nào mẹ cho bé mum tí nào.Bà lăng xăng líu xíu ủ chân tay cho tôi, lấy nước nóng chườm bụng, rồi lại chạy băng vềnhà vừa báo tin mừng cho ba tôi vừa mua thức ăn tẩm bổ cho tôi.Biết không thể xua đuổi được dì, tôi đành phải chấp nhận sự săn sóc của dì với vẻ xa cáchlạnh lùng. Ngày hôm sau, ba tôi đi xe lăn vào. Nhìn thấy ông, tôi bật khóc. Vị bác sĩphong độ ngày nào nay tàn tạ vì bệnh tật, vì gia cảnh tan nát. Ông chỉ điềm đạm nói:- Ba không bắt con phải vì ba, vì dì, cũng không vì bản thân con, mà phải vì con bé này.Con đã tạo ra nó trong sai lầm của mình, thì cũng đừng để cho nó lớn lên trong sự sailầm. Hãy trở về với ba, cho con những gì tốt đẹp nhất, dù bản thân mình phải đối diện vớinhững thử thách đau lòng. Mẹ mãi mãi là một hình ảnh đẹp, không ai có thể làm hoen ốhình ảnh ấy.Tôi bịt tại lại không muốn nghe. Nhưng những lời ông nói cứ thấm vào lòng tôi đau buốt.Ôi, con gái của tôi, lẽ nào vì tôi mà cuộc đời nó cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.Tôi trở về nhà, lòng lạnh giá hơn. Dì là người vui nhất. Tôi chẳng hiểu được nỗi vuimừng ấy. Lẽ ra dì phải vui khi tống được cái gai nhọn như tôi ra khỏi nhà mới phải. Tôinhận sự chăm sóc rất mực chu đáo của dì như nhận một thói quen, với một sự kẻ cả banơn. Dì không chú ý gì đến vẻ xa cách của tôi, chỉ tìm mọi cách để tôi vui. Dì lăng xăngsuốt ngày, quần xắn đến gối, mắt lấp lánh tia cười, miệng líu ra líu rít.- Hoàn ơi, con xem con bé này đã biết cười rồi đấy.- Ấy, ấy, con đừng sãi chân như vậy, khép chân lại nào. Nào, quấn cái khăn lên đầu, giólùa đấy.- Dì đã giặt đồ cho cháu rồi. Giặt đồ cho em bé không nên vắt, sẽ làm em vặn vẹo suốtđêm.- Ôi cục vàng của ngoại sao lại khóc. Bé khó chịu hả? Ứ ừ, em không chịu nằm nữa à?Thế ngoại bế con ra sân chơi nghen?Thế là suốt ngày chỉ văng vẳng tiếng dì. Dì tự hỏi rồi cũng tự trả lời. Dì đoán được ý củatất cả mọi người, từ ba tôi đến con bé chỉ biết khóc kia. Dì phục vụ c ...

Tài liệu được xem nhiều: