Tôi hỏi em rất nhiều, nhưng tôi không thể dịch hết được. Em có mái tóc màu đen, mềm mại buông xuống vai, và làn da của người châu Á. Khi tôi bảo em có mái tóc màu đen không giống tôi. Em nhìn lại mình, rồi trả lời: “Vâng, em là… người Việt!”. Tôi nhìn em chăm chú, và hỏi, rất chậm, từng từ một: “Vậy tại sao em lại ở đây?”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Linh hồn lưu lạcLinh hồn lưu lạc. Lát cắt 2: Chàng trai có đôi mắt màu xanh2. NickEm là ai?Và, Em đến từ đâu ?...Tôi gọi em là cô gái hoa lưu ly.Tôi tìm thấy em, khi tôi đi ngang qua cánh đồng hoa lưu ly để xuống thị trấn. Emđang ngủ gục giữa cánh đồng hoa lưu ly. Những cánh hoa mỏng tang, nhỏ xíu,màu xanh lam. Em ngủ yên, giữa cánh đồng hoa lưu ly đầy nắng.“…………” – Em nói một thứ ngôn ngữ rất lạTôi nheo mắt lại, nhìn em một cách tò mò,“………….” – Em vẫn tiếp tục nóiTôi vẫn nhìn em, tò mò, chờ đợi.“………….” – Em nói câu thứ 3Tôi bật cười, nói một cách chậm rãi, và bằng tiếng Anh: “Em nói được tiếng Anhkhông?”Em gật đầu, trả lời bằng tiếng Anh: “Nếu anh nói chậm!”Tôi hỏi em rất nhiều, nhưng tôi không thể dịch hết được. Em có mái tóc màu đen,mềm mại buông xuống vai, và làn da của người châu Á. Khi tôi bảo em có mái tócmàu đen không giống tôi. Em nhìn lại mình, rồi trả lời: “Vâng, em là… ngườiViệt!”. Tôi nhìn em chăm chú, và hỏi, rất chậm, từng từ một: “Vậy tại sao em lại ởđây?”Tại sao em lại ở đây? Giữa những cánh hoa lưu ly mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanhlam. Đôi mắt em bắt đầu có dấu hiệu hoảng sợ. Và rồi, em ngất đi.…Tôi là một họa sĩ, sống trong một căn nhà nhỏ trên vùng núi phía Bắc NewZealand. Đứng ở cửa, tôi có thể nhìn thấy một con đường nhỏ chạy xuyên quanhững cánh đồng hoa lưu ly rồi dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một conđường mòn dẫn đến chân núi. Đây là nơi lý tưởng cho tôi, vì tôi rất thích gió vàmặt trời. Căn nhà của tôi hứng trọn những cơn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏvà nắng.Tôi chào đón người khách lạ của mình một cách bình thản. Đôi khi, tôi cũng thíchtrong những bức tranh của tôi, có một gam màu lạ.Tôi đặt tên cho em là Myo, viết tắt từ tên Myosotis alpestris – một loại lưu ly rừng.Myo hỏi phải gọi tôi là gì. Tôi trả lời: “Tùy em!”. Em suy nghĩ: “Nick nhé?”. Tôihơi nhăn mặt: “Nghe như đặt tên cho chó ý nhỉ?”. Em phá lên cười.…Tôi sửa soạn cho Myo căn phòng nhỏ trên gác. Đưa cho em vài bộ quần áo và nhắcnhở: “Cái này của em gái anh, anh cho em mượn tạm trong thời gian em ở đây, đếnkhi em nhớ ra mình là ai và quay về”. Tôi ra khỏi phòng rồi bất chợt quay trở lạitrong vòng 5 giây: “Nhớ nhanh lên đấy, Em gái anh sẽ về đây sống vào đầu mùathu, và anh thì cũng không vui vẻ gì khi bị người lạ làm phiền”.Tôi chuẩn bị cho người khách đặc biệt của tôi bữa tối bằng món trứng ốp la, trôngem cũng chẳng có vẻ gì là đói. Em mặc cho mình chiếc váy màu hồng nhạt, lặngim ngắm nghía mình trong gương. Khuôn mặt nhỏ, gầy, xanh xao, mái tóc màuđen, dài quá vai, một vài lọn tóc chờn vờn bên má. Có lẽ Myo chỉ cao bằng em gáitôi, vì em mặc chiếc váy màu hồng rất vừa vặn. Em quay ra hỏi tôi: “Em gái anhbao nhiêu tuổi?”. Tôi hỏi lại: “Thế em?”. Myo chần chừ một lúc, trả lời: “Hìnhnhư,… 20!”. Tôi đặt đĩa trứng ốp la lên bàn ăn, và nhìn em châm chọc:- 20 tuổi. Mặc vừa bộ đồ của trẻ con 8 tuổi. Anh đang nghi ngờ về trí nhớ của em.Nhìn em cũng chẳng có gì giống một cô gái 20 tuổi.- Thế một cô gái 20 tuổi thì phải thế nào mới giống?- Chẳng biết là thế nào, nhưng ít nhất là không như em.- Như em là sao?- Em tự soi gương đi, không thấy mình quá bé nhỏ à, thậm chí còn chưa cao đếnngực anh.Tôi đi đến chỗ Myo đang đứng, xoay em về phía gương. Đột nhiên, người tôi lạnhtoát, sững sờ. Myo, cô gái bé nhỏ tôi tìm thấy trên cánh đồng hoa lưu ly, cô gái ấyđang đứng cạnh tôi, đang nhìn tôi thích thú, còn tôi nhìn vào gương, cố trấn tĩnhmình. Trong gương, chỉ có tôi đứng đó, một mình.Myo vẫn cứ cười khúc khích cho đến khi tôi gọi: “Myo!”. Em giật mình quay sang.Tôi nhìn chằm chằm vào mắt em. Hai tay tôi đặt lên vai em, run bắn. Nhìn vào mắtem, tôi cảm nhận thấy có điều gì đó sợ hãi, sự sợ hãi đang lan rộng ra xung quanh,xâm chiếm cả cơ thể tôi, lạnh toát. Em nhìn tôi, lo lắng: “Có chuyện gì vậy anh?”.Tôi cố gắng bình tĩnh và kéo tôi ra bàn ăn, đưa cho em phần ăn mà tôi đã chuẩn bị.Tôi và Myo không nói gì thêm. Cả hai đều cảm thấy chẳng có gì để nói vào lúcnày. Tôi không biết nói gì, cũng chẳng biết hỏi em gì nữa. Trong lòng tôi lúc nàyhoang mang thật sự, và tôi cần thời gian để hiểu được những gì đang xảy ra xungquanh mình.…Ngày qua ngày, Myo thường kể cho tôi nghe những gì em còn nhớ được, về nhữngkí ức còn sót lại trong tâm trí em. Tôi nhìn thấy ở Myo một điều gì đó rất khó diễntả thành lời nói.. Giữa tôi và em như có một sự kết nối vô hình. Dường như sự xuấthiện của em không làm cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Mặc dù tôi biết em khôngphải là một người bình thường như tôi. Nhưng, tôi chấp nhận em, bình thản, khôngphàn nàn, không khó chịu.Tôi vẫn sống cuộc sống của tôi, ngồi hàng giờ trước cửa nhà với khung tranh vàbảng màu. Myo lặng im ngồi cạnh, rồi giúp tôi nấu bữa trưa, hay cọ rửa bảng phamàu. Thi thoảng, tôi có nhìn trộm em, nhìn những lọn ...