Danh mục

Truyện ngắn Mảnh Đời

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 96.08 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (15 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó bần thần nhìn vào tấm gương trên tường. Trong ấy có một khuôn mặt, một khuôn mặt xa lạ, lạnh lẽo, vô hồn, phờ phạc cùng đôi mắt hơi quầng. Mái tóc vàng mới làm nay đã rối tung.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Mảnh ĐờiMảnh ĐờiNó bần thần nhìn vào tấm gương trên tường. Trong ấy có một khuônmặt, một khuôn mặt xa lạ, lạnh lẽo, vô hồn, phờ phạc cùng đôi mắt hơiquầng. Mái tóc vàng mới làm nay đã rối tung. Đó chẳng phải của aikhác mà là của chính nó.Nó giơ bàn tay lên sờ vào má, hình bóng trong gương cũng làm theo.Nó đã là ai thế này?Câu hỏi ấy xuất hiện bên trong đầu nó, nở bung ra thành cả ngàn câuhỏi làm đầu nó như muốn vỡ tung.Nó đã là ai?Nó đã là ai?Nó biết…Nó nhớ…*****Anh ơi, mua hoa cho em đi”Hả? Hôm nay là ngày gì à?”Không, chỉ là em thích.”Người con gái ngước ánh mắt trong veo lên nhìn người con trai, chờ đợi.Người con trai im lặng hồi lâu, rồi mỉm cười trước vẻ ngây thơ vô số tộicủa người con gái.Được rồi, em thích hoa gì nào?”Hoa gì cũng được. Hì hì.”Người con gái bấy giờ mới thôi nhìn người con trai, vừa cười vừa nhảychân sáo phía trước. Người con trai vẫn bước đi chậm rãi, nhìn theobóng dáng người con gái, khẽ mỉm cười vu vơ.…Nó đã từng là người con gái ấy…*****Mưa rồi, ô của em đâu?”Em không mang”Anh dặn em bao nhiêu lần là phải mang ô rồi cơ mà? Về nhỡ mà bịcảm thì làm thế nào?”Thì chờ anh tới nấu cháo cho em”Lại nói lung tung rồi. Đừng có mà để ốm đấy.”Anh rút từ trong cặp ra một chiếc ô, bật lên và kéo nó lại gần. Ô củaanh rất to, nó có cảm giác chiếc ô này phải che được tới 4 người. Nhưnganh lại luôn thấy chiếc ô ấy nhỏ bé, luôn kéo nó vào thật gần để nướcmưa khỏi làm ướt áo nó.Những lúc như vậy, nó khẽ ngước lên nhìn anh đang quạu quọ bêncạnh, miệng khẽ cười thầm. Được như thế này thì nó còn mang ô làm gìnữa?Thôi, em cầm lấy ô mà về nhà nhé. Hôm sau nhớ mang đi đấy.”Vậy còn anh?”Từ bến xe về nhà anh có mấy bước chân ý mà, lại là dãy phố có máihiên nữa, không sao đâu.”Nó leo lên xe bus, tay cầm chiếc ô ướt sũng của anh, cố ngoái ra phíacửa sổ để nhìn thấy bóng anh đứng một mình ở trạm chờ xe, nhưngchiếc xe vô tình đã đi xa, nó chẳng thể thấy gì ngoài một màn mưa mùmịt…*****Anh có yêu em không?”Có chứ sao không.”Thế sao anh chẳng bao giờ nói yêu em cả?”Câu đấy đâu phải để người ta nói nhiều lần đâu. Cứ phải nói thì mới làyêu à?”Nhưng mà em thích nghe nhiều lần.” Nó giận dỗi lườm anh. Ngay cảkhi đang ngồi, nó vẫn phải ngước lên mới thấy mặt anh.Anh cũng nhìn lại nó, lại im lặng.Ở kia có ông bà tây trông hay chưa kìa!”Đâu đâu?”. Nó vội quay về phía tay anh chỉ, nhưng ở đó chẳng có aicả.Anh… yêu… em”Anh khẽ thì thầm bên tai nó trước khi nó quay trở lại.Mặt nó bắt đầu nóng bừng, nhưng nó vẫn quay lại lườm anh.Lần này không tính, anh nói lại đi em nghe chưa rõ”Không, anh đã nói rồi, em nghe chưa rõ thì kệ em chứ”. Anh đã đứngdậy và bước đi.Ây, nói lại đi mà, đi…”. Nó chạy theo anh nhõng nhẽo, nhưng anh vẫnkhông chịu. Nó đành chịu thua, xị mặt đứng lại. Anh đã đi quá nó mộtđoạn, thấy vậy liền quay lại, nắm lấy tay nó dắt đi, khẽ mỉm cười.Em đúng là đồ trẻ con!”*****Ơ, dây giày em tuột kìa”Nói chưa dứt câu anh đã cúi xuống buộc lại cho nó, còn nó thì vẫn đứng,ngó ngoáy không yên.Yên nào!”…Em tự buộc được mà, em có phải trẻ con đâu.”. Nó phụng phịu.Anh đứng lên lấy tay đặt lên đầu nó, rồi lại dóng sang anh. Nó chỉ caođến cằm anh.Khi nào em cao bằng anh, thì lúc đó em sẽ là người lớn”. Anh cười phálên rồi đi mất, nó lại lẽo đẽo chạy theo sau, chuẩn bị cãi nhau với anhrằng nó đã là người lớn…*****Cảnh lại thay đổi…Anh đang đứng đối diện nó, khuôn mặt buồn rầu.Anh nói sao?”…Chúng mình nên chia tay, anh và em không hợp nhau…”Anh,… anh nói thế nghĩa là sao? Anh không yêu em nữa à?”Không phải,…” Anh ấp úng. Chỉ là,… chỉ là mình nên dừng lại, anhcảm thấy không thể ở bên em được nữa. Anh thấy mệt mỏi”Mệt mỏi?... Yêu em phiền phức đến thế sao? Hay anh đã có ngườikhác?”Không,… mình không hợp nhau, chỉ vậy thôi.”Chỉ vậy thôi?”. Nó cười khẩy khi nước mắt đã bắt đầu tuôn trào.…Vậy thì, em xin lỗi đã làm anh mệt mỏi, giờ em sẽ để anh yên, chàoanh!”Nó quay ngoắt lại, bước đi khi nó còn có thể. Nước mắt nó đã chảy ranhư suối. Nó bỏ chạy, chạy xa khỏi anh, chạy về nhà.Chắc chắn không phải, anh không thể hết yêu nó được, không thể chiatay nó được. Anh vẫn còn yêu nó. Đến tối anh sẽ lại nhắn tin chúc nóngủ ngon, ngày mai anh sẽ lại gọi điện cho nó, sẽ lại gặp nó, sẽ cười vớinó, rằng mọi chuyện vẫn bình thường, anh chỉ lỡ nói nhầm thôi. Và nó,sẽ lại đánh yêu anh như nó thường làm, sẽ như một người cao thượng,tha thứ cho anh.Nhưng anh đã chẳng làm vậy.Một ngày…Rồi hai ngày…Rồi cả tuần…Anh vẫn không gọi, nhắn tin, gặp mặt, hay bất cứ hình thức nào chứngminh anh có giao tiếp với nó.Nó bắt đầu lo lắng, sau đó là hốt hoảng. Nó cuống cuồng gọi cho anh,gửi cho anh hàng chục tin nhắn.Nhưng anh vẫn không trả lời. Những tin nhắn luôn báo đã gửi được,nhưng chẳng có hồi âm.Nó đến tìm anh, khóc lóc, van nài, cầu xin anh. Nó hứa sẽ không bao giờđánh anh, không bao giờ làm trái lời anh, nó sẽ làm mọi thứ anh nói,mọi thứ anh yêu cầu, không bao giờ giận dỗi với anh,… chỉ xin anhđừ ...

Tài liệu được xem nhiều: