Em cùng với chiếc mặt nạ hoàn hảo tự tạo cho mình và tình yêu, cũng giống như một đứa trẻ với đống đồ chơi của nó. Khi được cầm chúng thì hạnh phúc nhưng khi chán lại chẳng màng tới, thậm chí muốn những món đồ chơi mới... Tặng Legna, Em và muộn sầu giấu kín Ngày Khánh rời xa em, em những tưởng mình sẽ không thể đứng dậy mà bước tiếp
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Mặt nạ hoàn hảoMặt nạ hoàn hảoEm cùng với chiếc mặt nạ hoàn hảo tự tạo cho mình và tình yêu, cũng giốngnhư một đứa trẻ với đống đồ chơi của nó. Khi được cầm chúng thì hạnh phúcnhưng khi chán lại chẳng màng tới, thậm chí muốn những món đồ chơi mới... Tặng Legna,Em và muộn sầu giấu kínNgày Khánh rời xa em, em những tưởng mình sẽ không thể đứng dậy mà bướctiếp. Cơn đau xé lòng xâm chiếm lấy em hằng đêm như những vết dao cắt vào dathịt. Đau đớn đến nghẹn lời. Chưa bao giờ em có thể nghĩ rằng Khánh có thể phảnbội em một cách cay đắng như vậy. Những lời yêu thương ngọt ngào ngày nàothoảng qua như cơn gió, chực mang lạnh lẽo bủa vây lấy cuộc đời em. Bốn năm,không quá dài, nhưng cũng không hề ngắn cho một mối tình đầy trong trẻo, vớibao kỉ niệm đẹp như những giấc mơ. Em đã ngập tràn trong tình yêu như thế, chođến một ngày... - Hôm qua mày có gặp Khánh không? – Thúy hỏi lúc ngồi đối diện em trong quán café. - Không, anh ấy bảo phải làm việc ở công ty khuya mới về – Em mỉm cười trả lời, mỗi lần nói về Khánh, em đều hạnh phúc như vậy. - Ờ, vậy hả? Ờ... Dạo này mày và Khánh thế nào? - Vẫn ổn cả. Anh ấy có vẻ bận rộn với dự án mới nên cả hai hạn chế gặp nhau hơn. Tao cũng đi thực tập suốt. Sao mày hỏi vậy? - Không có gì. Hi vọng tao nhầm... - Ơ con này...Em nhìn Thúy, cười xòa mà không hề nhận ra giọng Thúy rất không bình thường.Em giận mình vì khi đó tình yêu dành cho Khánh đã lấn át cả lí trí. Em yêu Khánhbằng một tình yêu đầu đời đầy ngọt ngào và đam mê. Nếu khi ấy em tinh ý hơn thìđã nhìn ra những băn khoăn trong câu chuyện của Thúy, đã không phải suy sụptưởng chừng khó gượng dậy, vào cái ngày chính mắt em nhìn thấy Khánh tay trongtay sánh đôi bên Linh Hương, bạn cùng lớp với em, đang là thực tập viên ở công tyKhánh.Em không nhớ khi ấy làm thế nào mà em vẫn có thể đứng vững để bấm điện thoạigọi cho Khánh. Em hi vọng người mà em nhìn thấy kia không nhấc máy. Em nhắmmắt, là em đang cầu nguyện mình nhìn nhầm. Những tiếng tút tút dài khô khốc,cho đến khi người ấy, người đang bước đi bên cạnh bạn em đằng kia, cho tay vàotúi áo, lấy điện thoại. Em đã sững lại. Trái tim em chết rồi... - Em à? Có chuyện gì không? - Anh đang ở đâu vậy? - Anh ở công ty. Anh hơi bận, tối anh gọi lại nhé.Khánh tắt máy, rồi chạy nhanh lại phía Hương đang đứng đợi. Em đã ước em đangmơ. Em ước những gì đang trải qua chỉ là một cơn ác mộng, và khi tỉnh dậy, em sẽthấy Khánh đứng trước mặt, giang rộng vòng tay đón em vào lòng. Nhưng tiếcthay, đây là sự thật. Một sự thật đau đớn đến xót xa. Em đã khóc tưởng chừng cạnnước mắt. Em vô tội mà. Em không biết mình đã làm gì sai. Là ai đã sai, khi tìnhyêu 4 năm của em lại không bằng thời gian 6 tháng Khánh và Hương quen nhau,nhờ em? Tại sao em không nhận ra ánh mắt của Khánh khi em vô tình nhắc đếnHương? Tại sao em không thắc mắc khi Hương xin vào thực tập tại công tyKhánh? Là em sai? Khánh? Hay Hương? Em đã tự hỏi mình như thế suốt nhữngchuỗi ngày dài sau đó. Không thể phủ nhận em bị đá một cách tàn nhẫn. Khánh nóilời chia tay em vào một buổi chiều nắng nhẹ, và đi du học cùng Hương sau haitháng chờ làm thủ tục. Hương sẽ học tiếp MBA, còn Khánh làm trưởng phòng kinhdoanh cho chi nhánh của công ty ở Anh.Thúy đến gặp em lúc em đang nằm cuộn tròn trong đống chăn ở nhà vào sáng chủnhật. Từ ngày Khánh ra đi, em trở nên vô cảm và lạnh lùng, hững hờ với tất cả. Emmặc Thúy ngồi bên mép giường, vẫn úp mặt vào tường, ánh mắt vô hồn, lạc lõng. - Vy! Dậy đi mày, dậy dạo phố với tao, lâu rồi hai đứa mình không đi chơi cùng nhau. - ..... - Xin mày đấy. Đừng vậy nữa mà! - Giọng Thúy đã run lên như khóc. - .... - Tao xin lỗi. Tao sai rồi. Đáng lẽ tao phải nói cho mày sớm hơn. Lẽ ra tao không nên tự lừa dối bản thân như vậy. Hôm ấy tao đã nhìn thấy Khánh đèo Linh Hương sau xe, còn cô ta thì vòng tay ôm eo hắn. Cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Tao không nghĩ hắn tệ đến vậy, nhưng lại không thể mở lời để nói với mày, vì mày....còn yêu hắn. Tao sợ mày suy sụp...Nước mắt em bắt đầu trào ra một cách không thể kiểm soát. Em ôm lấy Thúy vànấc lên nghẹn ngào. Em như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa sa mạc nắng cháy và vôđịnh, không bản đồ, không lạc đà, không thức ăn, nước uống, trơ trọi với cát vàgió. Cát làm bỏng đôi chân mềm của em, gió thổi khô làn da em. Còn Khánh, làmchết trái tim em... ***Em bắt đầu biến thành một con người khác. Sau khi thực tập xong, em học đêmhọc ngày và thi đỗ vào vị trí tư vấn tài chính cho một công ty nước ngoài. Côngviệc bận rộn đến chính em cũng cảm thấy một ngày 24 tiếng là không thể đủ. Emsớm chứng tỏ mình là một cô gái có năng lực, nhạy bé ...