Thông tin tài liệu:
"Em đói ...." "Đừng cưng, mẹ đang ốm nặng, em đừng làm rối thêm." Anula năn nỉ cậu em nhỏ bé của mình, cô ôm chặt lấy em mình và xoa đầu cậu bé. Sammy đẩy tay vào ngực chị vùng ra và hét: "Nhưng, em đói. Em muốn ăn cơm. Em đói lắm rồi," Sammy gần mười tuổi, khuôn mặt lem luốc nhễ nhại mồ hôi, giống như mặt nạ thổ dân mà thầy phù thuỷ thường dùng để trừ tà.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Mẹ Mẹ Dịch giả: Nhị TườngEm đói ....Đừng cưng, mẹ đang ốm nặng, em đừng làm rối thêm. Anula năn nỉ cậu em nhỏ bé củamình, cô ôm chặt lấy em mình và xoa đầu cậu bé.Sammy đẩy tay vào ngực chị vùng ra và hét:Nhưng, em đói. Em muốn ăn cơm. Em đói lắm rồi,Sammy gần mười tuổi, khuôn mặt lem luốc nhễ nhại mồ hôi, giống như mặt nạ thổ dânmà thầy phù thuỷ thường dùng để trừ tà. Nó đi chơi suốt buổi sáng với bọn trẻ cùng lứatrong làng và chỉ về nhà buổi trưa để kiếm ăn khi đói bụng. Chiếc xà rông rách toạc vàcái áo sơ mi màu cháo lòng cũng như tính bạt mạng trong những trò đá banh, đánh trỏng– những trò chơi thông dụng của bọn con trai trong làng- không thể hiện sự nghèo khócủa nó. Sợi dây lưng bằng bạc cũng không chứng tỏ nó giàu có. Sợi dây bạc thắt quanhlưng đó là mốt thời thượng của lũ con trai, cha mẹ nào nghèo cũng ráng mua cho conmình.Dù xuất thân trong một gia đình trung lưu trong làng, nhưng cha của Sammy đã trở nênnghèo túng lúc cuối đời. Mẹ và chị của Sammy đã phải vất vả sinh nhai bằng nghề mayvào ban ngày, bện dây thừng vào ban đêm.Căn bệnh lao phổi của mẹ đã trút tất cả nỗi cơ cực vào Anula. Cô phải chăm sóc mẹ và lotoan việc nhà. Số tiền cô kiếm được từ công việc may và bện dây đã cạn kiệt. Mặc dùđược các thầy thuốc trong làng chữa trị nhưng hơn một tháng mà bệnh tình của mẹ khôngchút triển vọng. Để có đủ tiền trang trải, Anula đã phải cầm cố và bán đi những thứ quígiá mà cô đã mua lúc còn sung túc. Cô đã bán đôi hoa tai bằng vàng đeo bấy lâu nay đểlại hai lỗ nhỏ trên đôi vành tai và dùng cọng dừa gắn vào đó.Đừng la nữa cưng. Nếu nghe được mẹ sẽ rất buồn.Anula cố dùng tay bịt miệng Sammy để nó khỏi la.Em đói. Em muốn ăn cơm. Em phải nhịn đói vì mẹ bịnh sao?Anula bồng em lên và dỗ dành, nó quá nhỏ để có thể hiểu được hoàn cảnh hiện thời.Đồng hồ cũng quá mười hai giờ lâu rồi. Em đóiThằng bé tụt xuống đất và bắt đầu khóc.Anu....Anu.Nghe tiếng mẹ gọi Anula chạy vào phòng. Bất cứ khi nào bước vào phòng nhìn vào đôimắt trũng sâu trên khuôn mặt chỉ còn da bọc xương của mẹ cô luôn thấy dạt dào thươngcảm và buồn vô cùngSao em con khóc vậy? Hết cơm rồi hả con? Mẹ biết, con gái của mẹ. Mẹ biết con đãnhịn phần cơm của con cho mẹ và em Tiếng thở dài tuyệt vọng của mẹ làm Anula nãoruột“Không đâu mẹ. Tối qua con đã nấu cơm và cho em ăn no, và còn đủ cho con. Mẹ cứyên tâm mà nghỉ ngơi.”“Đôi bông tai con thường đeo đâu rồi”“Con tháo ra và cất vào hộp rồi mẹ.”Mẹ Anula biết đó là lời nói dối nhưng bà im lặng vì biết lý do của nó. Bà nghe đứa bé lạiđòi ăn cơm.“Không còn chút cơm nào cho em sao con?”“Dạ chỉ còn chút gạo con để dành nấu bữa tối cho mẹ.”“Không đâu con, mẹ có thể không ăn. Cho em ăn đi, mẹ đau lòng khi nghe nó khóc.Chúng ta sống để trả một món nợ lớn.Anula đi xuống bếp. Cô vo nhúm gạo trong cái chén, và đổ vào cái nồi nhỏ đặt trên bếp.Cô giã hai trái ớt trong cái cối đá và thêm một ít hành trộn đều lên để làm sambol [1]. Khicơm chín cô tắt bếp, và nạo một ít dừa. Cô xới cơm nóng ra dĩa rồi đem dừa đã nạo vàsambol đến bàn ăn. Cô kéo cái ghế mây đến bên bàn ăn, rồi vòng tay ôm cậu bé đangkhóc dắt nó lại bàn ăn.“Bây giờ thì nín và ăn cơm đi. Đây là chỗ gạo chị để phần cho mẹ.”“Sao em ăn cơm chỉ với ớt không? Sammy nhìn chị mình trừng trừng.“không có mộtmiếng cá nữa.”Nó ngậm hai miệng cơm, và giận dữ đẩy mạnh chén sambol về phía cạnh bàn. Anula vộichặn lại, nhưng cái chén đã rớt xuống bể tan tành.“Em không thể ăn cơm với ớt”“Vì mẹ, em không thể ăn mà không càu nhàu một lần được sao?“Được rồi, cho em hành và một chút nước muối” Sammy la lên.Anula đổ một chút nước muối vào trong chén. Cô lột hành và lấy một ít dừa để gần đĩacủa Sammy. Sammy rưới ít nước muối lên cơm rồi ăn với dừa và hành.Người mẹ gọi cậu bé đến bên giường và vỗ nhẹ lên đầu nó.“Đi chơi đi, con trai của mẹ, đi ra ngoài chơi với bạn đi con.”Anula dẫn em ra khỏi phòng và cúi thì thầm vào tai cậu bé:“Em à, bịnh của mẹ nặng hơn. Em đến báo cho chú Andiris đến.””Em muốn đi chơi. Sao chị không tự đi đi”“Chị không còn cái áo nào sạch sẽ. Hãy nói với chú Andiris tới ngay. Nói với chú là mẹbệnh nặng. Sau đó em thể đi chơi cũng được mà. Đi đi cưng” Anula nài nỉ.“Em không thể đi”Sammy giật mạnh tay ra khỏi tay chị, làm rách áo Anula.“Tao mong là không bao giờ nhìn thấy mày nữa, đồ ác độc” Anula giận dữ hét theoSammy đã chạy xa. “Mày suốt ngày chỉ ăn và chơi. Không nghĩ gì tới mẹ bịnh, mày làđứa xấu xa. Lẽ ra thì tao đã…”“Anu, Anu….” Giọng người mẹ ngắt lời la mắng của Anula. Cô chạy vội đến bên cạnhmẹ.“Đừng, con,” người mẹ thở nặng nhọc nài nỉ. “Đừng la em. Nó còn nhỏ quá. Cóphải….?” Tiếng ho làm ngắt lời bà. “Có phải con giận em không?”“Không, thưa mẹ. Nó kéo rách áo con, làm con mất bình tĩnh.” Anula ngồi xuống ghếbên cạnh giường và bắt đầu đan tấm khăn bàn.***Chú Andiris vào khoảng trung niên, đang ngồi trên ghế ...