Mẹ chồng cô gọi điện cho cô trong lúc cô đang tập một vài động tác thể dục ở trong phòng khách. Hôm nay chủ nhật, cô dậy khá muộn. Lúc này đã mười một giờ, giờ mà nhiều nhà chắc ăn trưa rồi ấy chứ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Mẹ chồng đến chơi nhàMẹ chồng đến chơi nhà- Anh có tin được không? Mẹ sắp tới ở nhà chúng ta, một tháng liền.- Mẹ anh hay mẹ em? – Chồng cô hỏi, rõ ràng cũng sốc với cái tin đó, dù là mẹai đi nữa.- Mẹ anh. ***Mẹ chồng cô gọi điện cho cô trong lúc cô đang tập một vài động tác thể dục ởtrong phòng khách. Hôm nay chủ nhật, cô dậy khá muộn. Lúc này đã mười mộtgiờ, giờ mà nhiều nhà chắc ăn trưa rồi ấy chứ. Tiếng chuông điện thoại reo lên cáukỉnh trong lúc cô đang cúi xuống tập động tác bụng, cố gắng gập người thật sâu đểhai tay chạm xuống đất.- Anh, nghe điện thoại. – Cô vẫn không đổi tư thế, hét lớn bằng cái giọng khiếncho người chết ở trong mộ cũng phải bò ra. Thế mà nó không xi-nhê gì với đứcông chồng quý hóa của cô. Tiếng chuông vẫn đang hối thúc vẻ sốt ruột.- Điện thoại. – Cô lại hét lên, nhưng lần này đã đứng thằng người dậy. Vài giây trôiqua, không có dấu hiệu nào chứng tỏ có cử động của con người tiến về cái giá đểđiện thoại. Cô đành bỏ dở bài tập và điên tiết đi về chỗ tiếng chuông đang kêu lanhlảnh. Chết tiệt ai gọi vào ngày chủ nhật. Cô lẩm bẩm trong khi với tay lấy cái ốngnghe.- Sao gọi mãi không đứa nào bắt máy?Một giọng nói chậm rãi uy quyền, nhưng cũng đầy gắt gỏng vang lên ngay sát taicô, làm tim cô muốn rụng ra ngoài. Đó là mẹ chồng cô.- Con chào mẹ. – Cô mỉm cười với mẹ chồng, trong bụng hơi hối hận vì đã nóichết tiệt trước khi bốc máy. Nhưng hẳn nhiên là mẹ chồng cô không thể thấyđược nụ cười này. Vì nếu bà nhìn được, bà sẽ thấy nó chuyền ngay sang thành mộtcái mếu sau khi cô nghe mẹ tuyên bố:- Tôi gọi điện để báo cho anh chị chuẩn bị, tôi sẽ tới chơi nhà anh chị trong vòngmột tháng. Tôi bay chuyến ba giờ bốn nhăm phút ngày mai. Tới nơi lúc năm rưỡichiều. Tôi sẽ đi taxi tới nên không cần đứa nào ra đón. Tầm sáu giờ hơn tôi sẽ cómặt ở trước cửa nhà.- Sao tự nhiên mẹ lại đi chơi? – Cô thốt lên khi mẹ chồng kết thúc những thông tinvề lịch trình, và lập tức biết mình lỡ lời.- Anh chị không vui khi biết mẹ mình tới chơi à? – Giọng mẹ chồng cô phật ý.- Con không có ý đó mà mẹ, chỉ là...- Thế thì tốt. Thực ra không hẳn là mẹ đi chơi, mà còn kết hợp chữa bệnh. Bạn mẹmách phòng khám đông y cổ truyền...- Ấy chết, mẹ bị bệnh gì ạ?- Bệnh người già ấy mà. Nhưng yên tâm, mẹ khắc biết đi chữa đi khám chỗ nào.Các con không phải lo. Thế thôi, gặp các con sau nhé.- Ơ...Cô chưa kịp chào hay hỏi han gì thêm thì đầu bên kia đã cúp máy. Cô nhìn chằmchằm một lúc lâu vào cái ống nghe, lắc đầu vẻ không tin. Rồi chợt bừng tỉnh, côgác điện thoại lên giá, hùng hổ đi vào phòng của chồng cô.Thực ra căn hộ vợ chồng cô đang ở có ba phòng ngủ, nhưng không có căn phòngnào có tên là phòng của chồng cô cả, cho tới cách đây hai tháng. ***Họ cưới nhau đã được hơn một năm, chính xác là mười lăm tháng. Công việc củacả hai đều ổn định, cùng với sự giúp đỡ của nội ngoại, họ mua một căn hộ chungcư tiện nghi gần trung tâm thành phố. Chính là căn hộ trên tầng ba này, với nhữngba phòng ngủ. Một phòng ngủ của hai vợ chồng, một phòng dành cho con họ saunày, một phòng dành cho khách đến chơi nhà. Hồi đó, lúc tìm mua nhà, họ đã bànvới nhau một cách hạnh phúc như thế. Nhưng hôn nhân hẳn không phải là thiênđường dành riêng cho hai người.Hai tuần sau khi cưới nhau, cô nhận ra chồng cô là một người ham mê bóng đá hơntất cả mọi thứ. Một tháng sau, cô phát hiện ra chồng cô rất lười và không muốnđộng chân động tay vào công việc nhà như lúc tán tỉnh cô đã thể hiện. Nửa nămsau, cô phát hiện ra sau giờ làm đi uống nước và tám với đám đồng nghiệp nữ cùngcông ty thú vị hơn và về thẳng nhà.Hẳn chồng cô cũng có những phát hiện riêng dành cho cô, như là cô không dịudàng và lãng mạn như thời con gái. Cô hay gắt gỏng và khi giận thì lạnh lùng đếnmức tàn nhẫn. Cô không nấu ăn ngon, và cũng không thích vào bếp. Những pháthiện không hài lòng về nhau khiến cho cuộc sống hôn nhân của họ hết cả vẻ nênthơ ban đầu.Cô thấy may mắn là họ vẫn chưa có con, và thậm chí họ đã đi đến một thống nhấtlà họ không nên có con, ít nhất ở thời điểm này. Cô vẫn còn yêu anh, và cô chắcanh vẫn yêu cô. Nhưng dường như tình yêu không thôi thì vẫn chưa đủ.Cô bước vào phòng, lật mạnh tấm chăn chồng cô đang đắp, định thông báo vớichồng cái tin nóng hổi. Nhưng ngay lập tức cô kéo tấm chăn lại như cũ. Cô quênmất là anh có thói quen khỏa thân khi ngủ. Lần đầu tiên kể từ sau hai tháng, cô lạinhìn thấy chồng mình...như vậy. Cô tằng hắng giọng khi thấy chồng hé mắt ra:- Anh có tin được không? Mẹ sắp tới ở nhà chúng ta, một tháng liền.- Mẹ anh hay mẹ em? – Chồng cô hỏi, rõ ràng cũng sốc với cái tin đó, dù là mẹ aiđi nữa.- Mẹ anh.- Tại sao? Mẹ chẳng có lý do gì đế tới cái thành phố đông đúc, chật chội này ởtrong vòng một tháng cả. Bà không xa nổi nhà quá một tuần.- Câu hỏi hay đấy, nhưng đừng nói nếu không mẹ nghe được lại tự ái. Bà tới đểchữa bệnh. Có lẽ không nặn ...