Danh mục

Truyện ngắn Mẹ và em

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 120.68 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi bắt tay giã từ, ông quản lý an ủi Lưu: - Anh nên vui vẻ. Mỗi tuần anh chỉ phải lên đây có hai buổi. Đi mười cây số thì có nghĩa gì? Đường tráng nhựa tốt… Lưu chỉ bắt tay mà không nói. Không phải vì buồn mà vì anh đang bâng khuâng, đang bỡ ngỡ, đang xúc động. Khung cảnh trước mặt anh liệu có phải là một cảnh thực không? Hay đó là một cảnh mà anh đã sống trong quá khứ do một bàn tay huyền diệu nào làm hiển hiện lại trước mắt anh,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Mẹ và em Mẹ và em Võ HồngKhi bắt tay giã từ, ông quản lý an ủi Lưu:- Anh nên vui vẻ. Mỗi tuần anh chỉ phải lên đây có hai buổi. Đi mười cây số thì có nghĩagì? Đường tráng nhựa tốt…Lưu chỉ bắt tay mà không nói. Không phải vì buồn mà vì anh đang bâng khuâng, đang bỡngỡ, đang xúc động. Khung cảnh trước mặt anh liệu có phải là một cảnh thực không?Hay đó là một cảnh mà anh đã sống trong quá khứ do một bàn tay huyền diệu nào làmhiển hiện lại trước mắt anh, giờ này? Một bãi cỏ thật rộng. Một dãy cây bàng chạy dọctheo con đường đi, lá non mới nhú trông như những bàn tay chụm lại chổng ngón lên trời.Bên tay mặt: vườn cam mít của nhà ai. Giữa sân rộng nằm bơ vơ một ngôi nhà mái ngóihai gian, diềm và cửa không sơn. Tường màu vàng cũ mang nhiều vết lở loang lổ. Nhữngcửa sổ quá nhỏ. Trông như một ngôi truờng làng hay một kho chứa thuốc lá, chứa bôngcủa Hợp tác xã. Rồi một rặng tre quằn quại trong gió. Một đọt cây măng vòi cong vòngxuống dưới sức nặng của một con chim chèo bẻo. Dãy núi trầm mặc. Bầu trời…Lưu quên rằng anh đang đứng trước nhiệm sở mới của anh, với những công việc mớiđang chờ đợi. Anh bàng hoàng tưởng như tâm hồn mình đang chập chờn bay về mộtchặng nào của dĩ vãng. Bác Cai cầm xâu chìa khóa im lặng đứng cạnh, trong khi anh trầmngâm nhìn ra một góc vại nước nhà bác, khám phá một cuộc sống trầm lặng diễn ra nơiđó. Một dây mùng tơi lá dày xanh mướt bò theo một cành tre khô cắm sát rào. Những láto ở gần gốc bị ngắt đứt còn trơ cuống. Cạnh đó, hai cây ớt đang ra trái. Vài rãnh raumuống, một cây đu đủ, mấy bụi tía tô… tất cả cái khu lá xanh này dự vào cuộc sống củangười chủ nhà một cách mật thiết vô cùng. Mươi chiếc lá mùng tơi góp phần với mộtnắm rau má, mã đề đủ để làm bữa canh rau. Bụi tía tô dùng làm lá nêm lại vừa làm thuốcho, thuốc cảm. Còn mấy cây ớt thì được thăm viếng hàng ngày, có khi ngay giữa bữa ăn.Cuộc sống thanh đạm ít phiền lo…Lưu chợt quay lại và bác Cai lên tiếng mời anh đi theo bác. Bác tra chìa khóa lọc cọc vàoổ khóa. Tiếng gỉ sét rên lên và cánh cửa hé mở nặng nhọc. Cái bàn giấy dành cho anh phủmột lớp bụi dày. Anh vội vàng lại mở cửa sổ. Anh cần khoảng xanh ở ngoài kia hơn vìbụi mốc và mùi ẩm thì anh đã quen thuộc quá rồi, quen đến độ anh sợ sệt.Bác Cai mở tủ lấy từng chồng sổ sách. Lưu biết những việc anh sẽ phải làm nên vội vàngcảm ơn bác. Anh không muốn sự hiện diện của một người nào ở cạnh anh hết. Cho anhtrơ trọi với màu xanh kia mà anh bị bắt buộc phải xa cách không biết tự bao nhiêu nămtháng rồi. Dĩ vãng nào của anh cũng được đặt vào một khung cảnh có cây cối làm nền.Anh dễ tưởng tượng lại một khuôn mặt thân yêu, dễ sống lại một tâm trạng êm đềm hayxót xa khi mắt anh bắt gặp một khung cảnh quen thuộc. Một bờ ao. Một ngôi chùa. Mộthàng dậu có dây bìm leo nở hoa hình chuông. Một dòng sông. Ký ức của anh, trái lại, rấtít bén nhạŠy khi anh nhìn một dãy phố, một công thự, một kiểu ô tô… Có lẽ vì văn minhkhông lặp lại còn thiên nhiên thì không đổi thay. Cho anh đẫm tâm hồn vào sự trầm lặnglớn lao kia để cho vơi bớt đi những ưu tư phiền muộn đã từng dày vò khối óc muốn vỡtung của anh. Người mẹ màu xanh, thiên nhiên trầm tĩnh dịu dàng, anh biết chỉ ở giữathiên nhiên anh mới cởi bỏ được những xáo trộn của tâm tư mà hòa lòng mình theo nhịpsống thanh thản vô tư của cây cỏ.Bảy, tám năm hơn rồi, anh đã xa rời đồng quê để sống ở đô thị. Mắt anh trở nên khô khanvì mãi nhìn những hiên nhà gần giống nhau, những mái lợp ngói hay lợp tôn, những dãyhàng rào thản nhiên, ích kỷ. Đô thị giả dối. Chỉ có thể nhìn bề mặt của nó mà thôi. Dãynhà đồ sộ đường Tự Do, đường Lê Lợi chỉ thanh lịch mỹ miều ở phía trước mặt. Nơi sângiữa, sân sau thì bẩn thỉu, luộm thuộm. Mái nhà chỗ thì thò ra, chỗ thì thụt vào, vá víutừng tấm tôn tấm thiếc, từng mảng xi măng bất ổn. Giây thép giăng mắc chằng chịt, áoquần, giẻ lau treo phơi ngổn ngang. Những bộ mặt xấu xí thỉnh thoảng chìa ra ở mộtkhung cửa sổ, chới với trên chiều cao nơi những con chim én bay liệng. Thật khác xa vớinhững người ở trước mặt nhà, những người đàn ông tóc chải mượt, giày đen bóng và thắtca vát, những người đàn bà trang điểm lộng lẫy kéo từng luồng nước hoa trong không khísau bước chân của họ.Nhưng lại cũng có bao nhiêu giả dối trên vẻ đẹp lộng lẫy đó, trên bước đi có vẻ chắc chắnđó, trong tiếng nói nụ cười có vẻ tin tưởng yêu đời đó. Mỗi lần sát cánh đi giữa họ là anhcảm nghe như ai cũng mang nặng thù hằn. Con người tranh sống thái quá như đã vô tìnhbóp chết mọi tình cảm êm đềm mà chỉ còn giữ lại niềm thù hận. Ai cũng coi người kháclà kẻ thù của họ. “Nếu không có mi hiện ra trên bước đường của ta!… Hãy biến mấtđi!…” Con người nuôi dưỡng quá nhiều thù hằn và họ tưởng đã khéo che giấu nó đượcdưới một lớp kính xã giao quá mỏng và trong suốt.Lưu mỏi mệt trong cái không khí nóng bỏng những giằn vặt, tranh giành, thù hận đó.Thời đại anh đang sống như quá dễ dãi trong ...

Tài liệu được xem nhiều: