- Ơ… Mặt trời thiêu cháy trái tim tôi. Ơ…Mặt trời mang bóng em khuất sau ngọn đồi. Tôi lang thang, tìm em nơi hoang vu hay trong tiếng hát thì thầm. Con tim tôi say ánh mắt, ánh mắt em dịu hiền. Ánh mắt em chứa cả trời thu mênh mang… H.Pao vừa đi vừa hát. Gió mang hơi lạnh của một sáng mùa thu, heo may… Chàng thấy một cô gái khoác chiếc áo màu ráng chiều nằm trên bãi cỏ, bên một con suối ăm ắp nước mùa lũ, chàng liền đưa máy ảnh lên bấm lia...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Một chuyến đi Một chuyến đi TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA- Ơ… Mặt trời thiêu cháy trái tim tôi. Ơ…Mặt trời mang bóng em khuất sau ngọn đồi.Tôi lang thang, tìm em nơi hoang vu hay trong tiếng hát thì thầm. Con tim tôi say ánhmắt, ánh mắt em dịu hiền. Ánh mắt em chứa cả trời thu mênh mang… H.Pao vừa đi vừahát. Gió mang hơi lạnh của một sáng mùa thu, heo may… Chàng thấy một cô gái khoácchiếc áo màu ráng chiều nằm trên bãi cỏ, bên một con suối ăm ắp nước mùa lũ, chàngliền đưa máy ảnh lên bấm lia lịa, đủ mọi tư thế. Chàng nằm, quay ngang, quay dọc, chạytới chạy lui. Xong, chàng tiến về phía cô gái, cất tiếng gọi:- Ê! Sao mày lại nằm đây thế? Không sợ à?H.Pao lại gần hơn chút nữa khi không thấy cô gái trả lời.- Này! Mày có nghe tao hỏi không thế?H.Pao quỳ xuống, đưa tay đụng nhẹ vào người cô gái một cái rồi lại thụt về. Không thấyđộng đậy. Lần này, chàng lay mạnh hơn.- Này này! Mày làm sao thế? Hay mày bị thú rừng cắn rồi? Ê! Mày có nghe tao gọikhông? Ê??H.Pao cất chiếc máy ảnh cẩn thận vào túi rồi bế cô gái vào bản. Trời nhá nhem tối.Thoang thoảng mùi thơm của loài hoa dại mọc ven rừng. H.Pao đi như chạy, miệng lẩmbẩm luôn hồi: Mày đừng chết nghe, tao đưa mày đi gặp già làng. Mày đẹp thế, chết điuổng lắm.Cô gái đó là M.Già làng bắt mạch cho M rồi đưa cho H.Pao một nắm lá bảo đâm lấy nước cho M uống.Một lúc sau M tỉnh.- Mày sống rồi à? Tao cứ tưởng mày chết mất rồi. - H.Pao nói như reo. – Mày đói không?Tao lấy cho mày miếng thịt rừng nghe?M tròn mắt, đảo ánh nhìn về bốn phía, thấy phía nào cũng lạ lẫm như nhau. Rồi giật mìnhchợt nhớ đến chàng trai trước mặt, M cố nở nụ cười yếu ớt và lắc đầu.- Ừ. Thế thôi mày nghỉ đi. Tao về đây. Mai tao qua. Đây là nhà em gái tao, nó xuống bản,tháng sau mới về. Mày đừng sợ.M gật đầu cảm ơn và nhìn theo bóng của H.Pao khuất dần sau cánh cửa. M không biếtđây là đâu, cố nhớ lại những gì đã xẩy ra nhưng mơ hồ quá. Chỉ nhớ khi xuống khỏi chiếcxe khách, thấy cảnh vật lạ lẫm, mọi thứ đều lạ lẫm, và M đi dọc lên một con đường nhỏ.Nắng trưa hắt vào mặt bỏng rát. M thấy đầu nóng ran và choáng váng, khát khô cổ. Mnghe tiếng nước chảy róc rách, đoán chắc gần đây có con suối nên đi tìm nước uống…Trí nhớ của M đến đây thì đứt đoạn. M hiểu được tại sao mình lại nằm ở đây.Cuộc sống ngột ngạt, tù túng và đầy ồn ào ở thành phố khiến M rệu rã. Ngày nào cũngphải đeo lên mình chiếc mặt nạ biết cười. Chợt nhớ ngày trước học đại học, có quenngười bạn ở Tây Nguyên, thế là bỏ vội vài cuốn sách và bộ đồ vào ba lô, M đi. Say xenên M ngủ mê mệt không biết gì, khi tỉnh dậy, nghe người bên cạnh nói gì đó, có hai từTây Nguyên, M giật mình xin bác tài cho xuống, và thì… không thấy chiếc bóp đâu,không thấy điện thoại đâu. Ba lô chỉ còn trơ lại mấy cuốn sách. M hơi hoang mang, biếtlàm sao liên lạc với đứa bạn bây giờ? Nhưng rồi M chậc, mặc kệ, có khi lại hay. M muốnmất tích một thời gian lắm lắm, và nay thì có cơ hội mất tích thật rồi…Gian nhà nhỏ nằm bên một bờ hồ rộng. M cứ ngỡ vẫn còn trong mơ. Một căn nhà trênnúi, gần hồ, yên tĩnh. Ngày ngày đi dạy, tối tối ngồi viết những trang văn cuộc đời…Mđã từng mơ về cuộc sống ấy, bình dị và bình yên. Và M đang ở chính nơi căn nhà trongmơ của mình. Toàn thân mệt rã rời, nhưng lòng thấy yên bình và tĩnh lặng. M lắng nghetiếng gió rít khe khẽ qua những vách lá, tiếng nước vỗ nhè nhẹ vào bờ và tiếng ve râmran…H.Pao đến, tay cầm hai quả táo.- Mày khỏe chưa? Này. Mày ăn đi. Táo rừng tao vừa hái đó. Ngon lắm.M cười, giơ tay nhận hai quả táo và đưa lên miệng. Vừa cắn miếng đầu tiên, M nhăn mặt,cố nuốt một cách khó khăn. H.Pao thấy thế, cười giòn.- Sao thế? Đắng hả? Đưa tao coi nào. Chàng đón quả còn lại từ tay M và ăn thử. Vừa chovào miệng, chàng đã kêu lên. Sao mà chát quá. Thôi vứt đi. Tí tao dẫn mày đi hái quảchín.- Ê, mà mày tên gì?Như có gì đó dội vào người, M buồn buồn, vội quay hướng nhìn ra bờ hồ qua ô cửa sổ.- Mày không có tên à? Hay không nhớ tên? Thôi tao gọi mày là A.Thi nhé. Vì mày đẹpnhư Tây Thi ấy.- Mày đi với tao không? H.Pao hỏi và giơ chiếc máy hình lên. – Đi chụp phong cảnh. Taomuốn mở một viện triển lãm lắm. Mà ê, mai tao cho mày coi cái này. Mày đúng là TâyThi đấy…H.Pao cứ độc thoại một mình như thế, và tin là M không nói được. Chàng kéo M lên mộtngọn đồi thoai thoải, nơi có thể thu vào tầm mắt đồi sắn ngút ngàn và đồi café xanhmướt. Chàng chọn điểm nhìn và bắt đầu việc làm như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.Còn M đóng vai người câm, ngồi bên tảng đá dưới một bóng cây Kơ nia lớn. M hít bầukhông khí trong lành, yên tĩnh và thoáng đãng no căng lồng ngực. Dựa đầu vào gốc cây,M cảm nhận cuộc sống êm đềm trôi, như đám mây đang lững lờ, từ tốn, nhẹ nhàng trênnền trời xanh thẳm. M nhìn không chớp mắt và lặng người đi trước một khóm hoa dạimàu tím nhạt bên mé đồi. Cánh hoa li ti còn đọng vài hạt sương sớm. Loài hoa không tênấy có g ...