Danh mục

Truyện ngắn Một Lần Về

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 151.25 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiếc xe hơi đưa tôi về được đến đầu làng, con đường đất từ ga Bình lục về cổng làng tôi nay đã được bồi cao hơn và rộng rãi hơn. May là tôi về vào mùa khô tạnh, nếu không, tôi phải lội bộ chứ xe không thể nào đi được. Vậy mà đã đúng 45 năm, kể từ ngày tôi theo cha mẹ rời làng vào Nam.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Một Lần VềMột Lần Về Chiếc xe hơi đưa tôi về được đến đầu làng, con đường đất từ ga Bình lục về cổnglàng tôi nay đã được bồi cao hơn và rộng rãi hơn. May là tôi về vào mùa khô tạnh,nếu không, tôi phải lội bộ chứ xe không thể nào đi được. Vậy mà đã đúng 45 năm, kể từ ngày tôi theo cha mẹ rời làng vào Nam. Ngày giađình tôi ra đi, ông nội tôi đã muốn giữ tôi lại vì ông tin rằng khỏang vài năm giađình tôi lại trở về làng xưa, đại gia đình tôi lại xum họp. Nhưng mẹ tôi đã nhấtquyết mang tôi đi. Như tất cả những làng mạc miền Bắc, làng tôi cũng có lũy tre xanh và đặc biệtcó hào nước chảy quanh, hào nước đầy lục bình lẫn với súng mà tôi thỉnh thỏang racâu trước đây. Những ngày hè đẹp nắng, sắc bông súng trắng, hồng chen lẫn vớinhững cánh hoa lục bình mảnh dẻ phớt màu tim tím làm cho mặt hào trở thành mộtvuờn hoa đơn sơ nhưng tuyệt đẹp. Tôi được nghe kể lại: làng tôi là một làng Cônggiáo tòan tòng, do đó đã được các linh mục người Pháp lúc trước và Việt Nam saunày xây dựng để trở thành trung tâm sinh họat tôn giáo của cả vùng. Tôi không biếtthêm chuyện về làng tôi từ sau ngày đất nước chia đôi. Do có thông báo trước, chú tôi đã ra tận đầu làng đón tôi. Tuy vai chú, nhưngchú tôi chỉ hơn tôi một vài tuổi gì đó vì thuở nhỏ chúng tôi học chung lớp ở trườnglàng. Tôi nhận ra chú tôi ngay trong một đám đông có vài người lớn vì chú tôikhông khác cha tôi chút nào. Ông nội tôi có năm người con, cha tôi có một ngườichị, hai người em gái kế tiếp và chú tôi là út. Cha tôi và chú tôi có tuổi cách biệtkhá lớn, thêm vào đó cha tôi ít khi về nhà nên tình anh em không được đậm đà.Tuy nhiên, tôi và chú tôi hầu như chung sống và lớn lên với nhau nên lại coi nhaunhư anh em ruột. Hồi tôi còn nhỏ, hễ làm cái gì cho tôi bao giờ ông nội tôi cũng làm hai cái vànếu có gì cho chú tôi, ông bà nội tôi cũng phải để cho tôi một phần y hệt. Tôi đượcnghe kể lại là khi chú tôi đến tuổi đi học, tôi cũng đòi đi theo nhưng không đượcvào lớp và vì thế ông nội tôi phải để chú tôi học trễ một vài năm. Tôi mở cửa xe, chú tôi chạy đến trong lúc người tài xế vòng ra phía sau lấy đồđạc trong xe mang ra. Tôi mang rất ít đồ vì chỉ ở lại qua đêm, chủ yếu là một ít quàcho hai bên nội ngọai vì thật sự tôi không biết phải mua gì. Một người đàn ông vàotrạc tuổi chú tôi cũng đến, không nhận ra nhưng tôi đóan chắc người ấy là cậu tôi,người mà mẹ tôi thỉnh thỏang nói đến sau này là đã cùng chia với tôi bầu sữa củabà ngọai tôi, mẹ tôi không đủ sữa cho tôi bú trong khi bà ngọai tôi lại cần có trẻ búđể khỏi bị tức ngực. Nhìn hai người thân, những hình ảnh xa xưa mà tôi còn nhớ được đã cùng mộtlúc xảy đến thật nhanh. Như trong một giấc mơ, người ta có thể làm được vô sốchuyện mà lúc tỉnh dậy trời vẫn chưa sáng. Vì nhận ra chú ngay nên tôi ôm lấy vàhỏi: - Chú thím và các em mạnh khỏe cả chứ. Quay sang người bên cạnh, tôi chưa kịp nói gì thì chú tôi đã nói: - Anh còn nhớ cậu Hợi không? Tôi cười chào cậu: - Cháu không thể nhận ra cậu, chú Khảm giống bố cháu nên cháu có thể nhận rangay, còn cậu.. thì cháu không thể nhớ ra được. Cậu mợ và các em mạnh khoẻ cảchứ? Tôi bảo người tài xế giờ đến đón tôi ngày hôm sau, anh trở ra văn phòng củacông ty ở huyện để nghỉ qua đêm. Chú tôi và cậu tôi lần lượt giới thiệu các em tôi, những người còn nhỏ, đang cómặt trong buổi đón tiếp này. Cả chú tôi và cậu tôi đều cho biết đã thành ông nội,ông ngọai hết rồi và khen tôi sao còn trẻ thế. Chúng tôi về nhà chú, chú tôi cho biếtlà có mời vài thân quyến đến dùng cơm trưa để đón tôi làm tôi rất ái ngại, vì khôngbiết trước để chuẩn bị và sẽ không thể có đủ quà cho hết mọi người. Tôi không thể tưởng tượng là thân nhân của tôi đông đến thế, họ hàng nội ngọaiđến rất đông nhưng tất cả đều là ruột thịt với cha hoặc mẹ tôi. Gia đình tôi là giađình duy nhất vào Nam sau ngày đất nước chia đôi, chúng tôi thực sự đã phải trốnmà đi, vì lúc đó thời hạn tự do đi lại hai miền đã hết, vĩ tuyến 17 đã thực sự chiaViệt Nam thành hai quốc gia. Trong bữa cơm, tôi nói lý do của tôi về quê: - Thưa các cô chú và các cậu mợ, hôm nay cháu về quê trước là để thăm nơichôn nhau cắt rốn, sau là để làm theo ước muốn của bố mẹ cháu là được đưa phầnthân xác mình về quê. Cháu đã liên lạc thư từ với chú Khảm vài năm nay và hômnay xin đưa tro của bố mẹ cháu về gửi nơi quê nhà. Cháu không ở nhà lâu được vìphải vào Nam và về nhà cháu cho kịp ngày. Sau bữa ăn, thân nhân bên ngọai ra về ngay để chuẩn bị cơm tối đón tôi. Chú tôihỏi tôi có mệt không, tôi thưa không và nhờ chú dẫn ra ngòai đi quanh làng một vàigiờ. Nơi đầu tiên chúng tôi đến là khu nhà thờ, ngôi nhà thờ có lẽ cũng gần 100tuổi vẫn còn hiên ngang đứng vững, chú tôi nói: - Cách nay khỏang 10 năm, tưởng nhà thờ xụp rồi nhưng có một người từ Phápvề thăm rồi ông ấy vận động làm sao mà rất nhiều người đồng hương từ ngọaiquốc, từ Mỹ, từ Pháp, từ Úc gửi tiền đóng góp về nên đã được ...

Tài liệu được xem nhiều: