Danh mục

Truyện ngắn Một mối tình

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 109.88 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mưa vô mùa, nghĩa là hết một đợt dài lưu diễn, tôi về quê.Má tôi chặt lá, giúc nếp cặm cụi ngồi gói bánh cà bắp, nấu một nồi tám đầy vun bánh. Tôi hỏi má gói chi nhiều vậy, má cười: "Cho cha con thằng Bầu, tội nghiệp tụi nó, nhà không có đàn bà nên cũng có bánh trái gì đâu...". Tôi giành: "Chừng nào bánh chín, để con đem qua bển cho. Mà, má nè, anh Hai có tính bước thêm bước nữa chưa, hả má?". ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Một mối tình Một mối tìnhMưa vô mùa, nghĩa là hết một đợt dài lưu diễn, tôi về quê.Má tôi chặt lá, giúc nếp cặm cụi ngồi gói bánh cà bắp, nấu một nồi tám đầy vun bánh. Tôihỏi má gói chi nhiều vậy, má cười: Cho cha con thằng Bầu, tội nghiệp tụi nó, nhà khôngcó đàn bà nên cũng có bánh trái gì đâu.... Tôi giành: Chừng nào bánh chín, để con đemqua bển cho. Mà, má nè, anh Hai có tính bước thêm bước nữa chưa, hả má?. Má tôicười: Chưa, má biểu nó hoài, mà, cái con nầy, lần nào về cũng hỏi có mỗi chuyện đó... .Mình à? Mình sao? Lần nào cũng hỏi chuyện đó à? Ụa, hỏi hồi nào sao mình không hayvậy ta?Tôi ngủ lưng một giấc, bánh chín, một tay tôi bưng rổ bánh, tay kia xách tay dầm xuốngbến. Má hỏi với theo: Còn bơi được không hả con? Còn nhớ nhà ba con nó không?. Tôicười, nghĩ bụng má mình già thật rồi, lẩm cẩm rồi, bơi xuồng thì biết bơi từ năm sáu tuổi,sao quên được, còn nhà Trọng thì nhớ dằn nhớ vặt đã mười mấy năm, quên sao được màquên.Có xa xôi gì đâu, từ nhà tôi bơi dọc theo rạch ô môi, ngược lên hướng mặt trời mọcchừng năm thước là đã tới nhà Trọng rồi, nhà trồng nhiều thiệt nhiều cây ô môi, bông đỏ,lá xanh, trái chín không ai ăn, tụi con nít móc xuống làm gươm đánh nhau chan chát. Haibên đầu trồng toàn là vú sữa, cao lớn lắm, già lắm, cỗi cằn lắm, lâu dày không thấy cótrái trăng gì hết. Dưới mé kinh còn nguyên một đám nga cao ngòng. Mà, hết cái xóm kinhnầy có ai có cái nhà vừa cũ, vừa xưa như nhà Trọng đâu.Không biết tự hồi nào, rất tự nhiên, tôi thuộc lòng từng lớp rêu mốc mọc dưới chân cáitường rào, rêu phủ kín mái nhà, rêu mướt xanh cái gờ tường chỗ dựa hàng lơn nước. Tôithuộc lòng nết của cha con Trọng, tôi biết chút nữa mình lên nhà, mừng tôi xong, Trọngsẽ tìm chuyện gì đó để ra vườn, chớ ngồi nói chuyện mà không nhìn tôi thì coi khôngđược, nhìn lại tưởng nhớ xa xôi. Thằng Bầu cháu tôi sẽ te tái chạy lên gian nhà chính, lạichỗ bàn thờ lớn nhất, thành kính vặn ngọn đèn chong cho tỏ lên, ý như nói với nhữngngười đã khuất, Thưa, Dì Út con tới nè như hồi xưa bác Chín, ba Trọng rồi Trọng từnglàm vậy mỗi khi có khách tới nhà.Ở nhà Trọng, có nhiều thứ mấy chục năm rồi không thay đổi. Cảnh cũ giữ nguyên đãđành, tánh tình lớp người sau cũng y chang người trước, như từ một khuôn đúc ra. NhưTrọng vậy, mười năm, kể từ ngày chị Ái tôi bỏ Trọng đi, Trọng vẫn giữ nguyên cái khănchoàng tắm treo đầu sào, chiếc nón lá quai nhung đã ngã mầu thâm sì, cũ mèm, giữ câylược sừng đã gãy mất mấy cái răng với cái kiếng soi để ở đầu giường như thể chị Hai tôivẫn còn ở đâu đây. Như thể chút nữa khi tắm xong, chị sẽ bước vào, chải đầu, rồi vừanghiêng đầu, vừa quạt hong khô tóc bên cái cửa buồng trông ra hàng lơn nước, chỉ cầnmột cơn gió nhẹ, lá vú sữa khô nằm trên mái nhà sẽ tuôn xuống như mưa.Sao tôi lúc nào cũng thèm ngồi ở đó, ở cái vị trí yên bình đó, nhất là bây giờ, khi tôi vừalang thang hết một mùa nắng. Nhất là khi nghe Trọng biểu thằng Bầu ở nhà bắc nồi cơmđể anh đi nhổ vài cọng bông súng nấu canh với mấy con cá vừa thả câu được hồi hôm.Tôi hỏi, đám trái giác ngoài bờ liếp còn không, thằng Bầu nói còn. Vậy anh Hai háigiùm em một mớ nấu chua ăn, thèm quá chừng, tôi dặn với theo. Rồi Trọng quay lưngđi, không kịp để cho tôi nhìn anh cho kỹ, nhưng thà vậy, Trọng đứng lớ ngớ đây một hồi,thể nào không nén lòng tôi cũng ôm chầm lấy anh mà khóc. Tôi bỏ dép cho bàn chân ápxuống cái nền đất lạnh ngắt, chui theo thằng Bầu xuống bếp. Nó xua, ý trời, dì Út vô đâylàm gì, khói lắm. Tôi cười, cũng có khi cần mà kiếm miếng khói không ra à, con. Trời ơi,cảnh nầy, sao y chang như năm ngoái, năm kia, chỉ khác là thằng Bầu đã lớn bội lên vànhớ mớ tóc bạc trên đầu Trọng thay đổi, nó trắng thêm, nhiều thêm. Tôi tự hỏi mình đangnghĩ tới cái gì mà lòng đau quá vậy cà.Chị Ái, tôi với Trọng cùng một đám con trai con gái nữa lớn lên cùng nhau trên cái xómrạch ô môi nầy. Cỡ mười bảy, mười tám tuổi, thấy Trọng thấy thương quá, tôi nói với chịÁi: Em xí thằng Trọng, chị tôi cười ngất, xong trề môi như đưa đò, người ta mà emlàm như trái bình bát chín cây vậy, bày đặt xí phần. Ba Trọng mất sớm, má đi lấy chồngít về, từ nhỏ Trọng sống với ông nội, mười tuổi ông nội cũng mất, đang ở tuổi con nítchưa hết con nít, người lớn cũng chưa tới người lớn, anh đã gánh vác trọng trách lohương hỏa cho gia đình. Một mình, với hai con :D một con mèo, học xong, Trọng phảiquần quật với chín công ruộng, một mảnh vườn đất cằn cỗi, già nua, lâu rày không thuđược huê lợi gì, nhưng quý là trên đó chôn cả thảy chín cái mả ông bà, và ngôi nhà gạchđã có ba đời, cất trên nền cao theo kiểu chữ công, ba gian nhà rộng mênh mông trông racái sân gạch trơn rêu, mút sân là cái hàng rào giăng ngang, đứng dưới mé sông nhìn lên,dãy rào che tầm nhìn, chỉ thấp thoáng mái ngói lợp trài mầu vừa xanh vừa mốc.Nhà Trọng có một cái lạ nữa là trên bàn thờ lúc nào cũng chong đèn, ngày tháng này quangày tháng khác, năm này qua năm khác, ngọn đèn tr ...

Tài liệu được xem nhiều: