Thu đang chầm chậm lướt qua, thoáng đó đã nửa mùa rồi, đây là ngày đầu tiên cô đi làm, cảm giác thật hồi hộp và khó tả, cô nhận làm biên tập cho một công ty du lịch với mức lương hấp dẫn… *** Năm nay cô 23 tuổi, một cái tuổi không quá già để hiểu chuyện đời nhưng cũng không còn xì tin để nhí nhố ăn kem, ăn quà như trước kia nữa. Cô mơ làm diễn viên điện ảnh, nhưng giấc mơ của cô bị tắt ngấm khi gia đình không đủ điều kiện lo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Một nửa mùa thu Một nửa mùa thu TRUYỆN NGẮN CỦA MINH VYThu đang chầm chậm lướt qua, thoáng đó đã nửa mùa rồi, đây là ngày đầu tiên cô đi làm,cảm giác thật hồi hộp và khó tả, cô nhận làm biên tập cho một công ty du lịch với mứclương hấp dẫn… ***Năm nay cô 23 tuổi, một cái tuổi không quá già để hiểu chuyện đời nhưng cũng khôngcòn xì tin để nhí nhố ăn kem, ăn quà như trước kia nữa. Cô mơ làm diễn viên điện ảnh,nhưng giấc mơ của cô bị tắt ngấm khi gia đình không đủ điều kiện lo cho cô bước chânvào lĩnh vực nghệ thuật, thế là cô chông chênh, lạc lối không biết phương hướng. Cô họchết cái này đến cái khác, nào là học lớp dẫn chương trình ở cung văn hoá lao động, nào làhọc diễn xuất ở trên sân thượng nhà văn hoá điện ảnh gần sân bay, để rồi mỗi chiều nhìnnhững chuyến bay bay ngang qua đầu cô lại mơ ước một ngày nào đó mình có thể ở trênchuyến bay đó mà chu du khắp mọi miền, ôi ước mơ đối với mọi người thì thật đơn giảnnhưng sao đối với cô chẳng đơn giản tý nào… ***Ngày bé cô sống với mẹ và bà ngoại ở một vùng ngoại ô yên bình, ở nơi ấy không cónhững ánh đèn lấp lánh về đêm, không có những chiếc xe hơi láng cóng lướt qua từngcon phố, ở đó chỉ có tiếng rao vé số của ngoại cô mỗi ngày phải lặn lội gần 10 cây số đểbán cho hết xấp vé bất kể gió mưa, ở đó chỉ có mẹ cô mỗi ngày đi cắt cỏ thuê cho bò ăn,còn cô thì cứ xúm xít bên chân mẹ, mỗi đợt vắt sữa bò là thể nào cô cũng có một bình sữatươi nguyên chất để uống, bởi thế mà cô có một làn da mượt mà và một mái tóc óng ả từnguồn sữa ấy mà không cần đến các loại mỹ phẩm đắt tiền nào cả.Cô bị choáng ngợp bởi môi trường làm việc chuyên nghiệp và sang trọng, tuy là công tycủa người Việt nhưng người ta giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, bằngnhững thứ tiếng mà khách du lịch qua Việt Nam có thể hiểu được. Cô giỏi tiếng Nhật, thứngôn ngữ không thịnh hành cho lắm, nhưng ở công ty này, người biết được tiếng Nhật thìchỉ có trưởng phòng và cô, điều đó khiến trưởng phòng của cô vui và ưu ái cho cô nhiềuthứ.Anh dắt cô đi khắp nơi trong công ty để chào mọi người, ai cũng khen cô xinh vì cô códáng người nhỏ bé thon thả, có gương mặt dễ thương, có đôi mắt sâu thẳm và cả mái tócbồng bềnh. Cô cúi đầu chào mọi người như một con nai đang ngơ ngẩn.Một tháng làm việc của cô trôi qua trong êm ả, mọi người đều yêu quí cô. Tháng lươngđầu tiên cô mua quà tặng mẹ và tặng bà ngoại, hai người mà cô yêu quí nhất trong cuộcđời. Bạn bè thường thắc mắc rằng sao cô yêu mẹ và ngoại nhiều như vậy mà không ở vớimẹ, lại lên ở với cha để chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng. Cô chỉ cười bảo rằng bởi vì mẹ cômuốn như vậy.Tháng thứ hai cô được ký hợp đồng chính thức, không còn thử việc nữa. Cô vui lắm, cômuốn chạy về ôm bà và mẹ để báo tin, nhưng công việc cứ cuốn cô đi. Tuần này côkhông về Củ Chi được vì cô bận đi tiếp một đối tác của sếp, cô hứa tuần sau sẽ về thậtsớm để được bên bà và ngoại nhiều hơn.Trong công ty mọi người bắt đầu có những xầm xì khiến cô khó chịu, họ nói to nói nhỏvới nhau rằng cô và sếp có vần đề, mặc kệ, cô không quan tâm, cô chỉ lo kiếm thật nhiềutiền về cho bà và mẹ khỏi vất vả. Có tiếng điện thoại, cô nghe máy.- Châu à! Em lên phòng anh có chút việc nhé!- Dạ!Tiếng gõ cữa bên ngoài, cô bước vào, gương mặt cô hơi căng thẳng.- Dạ, anh gọi em có chuyện gì vậy?- Sao em căn thẳng vậy, anh có ăn thịt em đâu?Câu đùa của sếp làm dịu đi phần nào nổi lo lắng của cô.- Dạ, tại bình thường anh hay gửi mail để điều hành công việc, hôm nay anh gọi em lênphòng chắc có chuyện.Ông Duy gật đầu.- Ừ, anh có chuyện, hôm nay anh mới đọc hồ sơ của em.- Dạ sao ạ, hồ sơ của em có vấn đề gì không anh?- Ừ… hồ sơ của em có vấn đề thật.Cô bắt đầu lo sợ, mình đang làm tốt công việc, không lẽ sếp gọi mình lên để cho mìnhnghỉ việc, nghỉ việc rồi làm sao mình lo được cho mẹ và ngoại đây, cô thầm khấn vái “lạytrời, đừng xảy ra điều đó” cô nhìn vị giám đốc mà bấy lâu nay cô thầm ngưỡng mộ- Em… chưa hiểu ý anh!- Trong hai tháng vừa qua em làm rất tốt công việc, tôi muốn cảm ơn em.Cô rưng rưng nước mắt, có lẽ điều đó là sự thật rồi.- Dạ, em…- Em nói tiếp đi, sao lại im lặng, em có nguyện vọng gì không?Một không khí hơi lặng, cô nói như chỉ để cho mình nghe.- Em… em muốn cống hiến sức lao động của mình cho công ty!Vị giám đốc nhìn cô như muốn khẳng định lại.- Em nói thật không?Cô không dám nói mà chỉ khẽ gật đầu.- Nhưng anh muốn có sự thay đổi đối với em!- Dạ, em hiểu rồi.Vị giám đốc bật cười và hỏi lại cô.- Em hiểu rồi à, em hiểu điều gì?Bây giờ cô bật khóc thành tiếng.- Anh muốn thay đổi, có lẽ em sẽ nghỉ việc, em chưa kịp vui khi khi được ký hợp đồngchính thức, nay nhận quyết định này… em.Cô không kiềm được cảm xúc, nước mắt cô đã rơi. Ông giám đốc thấy cô khóc thì khôngđùa nữa- Anh đã đưa ra quyế ...