Danh mục

Truyện ngắn - Người nhạc sĩ mù: Phần 2

Số trang: 107      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.36 MB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lòng khao khát được thấy ánh sáng của con người là mấu chốt cuộc khủng hoảng tinh thần trong phát triển của nhân vật chính câu chuyện Người nhạc sĩ mù và cách giải quyết nó. Mời các bạn cùng theo dõi diễn biến câu chuyện qua phần 2 tài liệu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn - Người nhạc sĩ mù: Phần 2 V.Korolenko Người nhạc sĩ mù Chương 4ICó những người sinh ra hình như để chịu đựng những hy sinh thầm lặng,những hy sinh cần thiết cho một tình yêu đầy âu sầu và lo lắng. Có nhữngngười lấy những lo lắng, băn khoăn do đau khổ của người thân làm khôngkhí sống riêng của mình, coi nó là một cái gì cần thiết như xương máu. Tạohóa đã phú trước cho họ cái nết bình tĩnh, nếu không, họ không sao chịuđược những hy sinh hàng ngày ấy. Tạo hóa lo xa, đã làm dịu bớt nhữngham muốn, những hiếu thắng riêng của những con người đó, đã đem tất cảtinh thần chịu đựng hy sinh một cách thầm lặng phục theo cái nét chủ yếucủa họ. Đôi khi coi họ có ấn tượng như những con người quá lạnh lùng, quákhôn ngoan, không có tình cảm. Nghe những tiếng kêu gọi làm rối lòng củathế giới này, họ làm ngơ, cứ bình tĩnh đi trên con đường khắc khổ của bổnphận như thể đi trên con đường hạnh phúc tột bậc vậy. Họ hình như cũnglạnh lùng và hùng vĩ như những đỉnh núi phủ tuyết. Những lo lắng tầmthường ở thế gian này không bén mảng đến gần họ được. Những 44chuyện chạo bậy, những lời vu cáo không sao làm nhơ được áo quầntrắng tinh của họ, cũng như bộ lông trắng như tuyết của chim thiênnga không bùn nào vấy bẩn được.Cô bé bạn thân của Pie có đầy đủ những nét riêng của kiểu người như vậy,những nét quý hóa mà cuộc sống và giáo dục họa hoằn mới đào tạo nênđược. Cũng như tài năng, hoặc thiên tài, đức tính chịu đựng hy sinh nàycũng là vật đặc hữu, riêng của những con người chọn lọc, và nó biểu lộ rarất sớm. Bà mẹ em bé mù biết rất rõ hạnh phúc dành cho con bà nằm trongmối tình bè bạn giữa đôi trẻ này. Cậu Mácxim cũng hiểu vậy. Cậu tưởng thếlà giờ đây đứa học trò của cậu đã có tất cả những cái mà đến nay nóvẫn thiếu, và từ nay việc học hành của Pie sẽ tiến đều đặn êm ả, không cógì đến quấy rối được nữa.IITrong mấy năm đầu Pie còn thơ ấu, cậu Mácxim nghĩ chỉ có một mình cậucai quản mặt phát triển tinh thần của em hay ít ra nếu sự phát triển tinh thầnấy không chịu ảnh hưởng trực tiếp của cậu thì cũng sẽ không có một sự thayđổi, một bước tiến bộ nào của nó không chịu sự kiểm soát của cậu. Nhưngkhi em đã đến thời quá độ khỏi tuổi thơ ấu, sắp sang tuổi thanh niên thì cậuMácxim nhận thấy những giấc mơ sư phạm kiêu hãnh của cậu trướckia thật vô cùng hão huyền. Gần như mỗi tuần đều có mang lại cho em bémù một cái gì mới, một cái gì đôi khi thực bất ngờ. Cậu Mácxim thấy bốirối mỗi khi cậu cố gắng tìm ra nguồn gốc một ý nghĩ hoặc một khái niệm 45mới nảy ra trong đầu óc của đứa cháu.Một sức mạnh xa lạ nào đang tung hoành trong sâu xa tâm hồn thơ ấu củaem bé mù và làm bật ra những biểu hiện bất ngờ của một tinh thần đang pháttriển hoàn toàn độc lập. Và cậu Mácxim chỉ đành kính cẩn nghiêng mìnhtrước những quá trình huyền bí của tạo hóa đang xen vào công việc dạy dỗcủa cậu. Hình như những kích thích của thiên nhiên, những cái phát hiệnbất ngờ ấy, dành cho em bé mù những kiến thức mới mà vì mù nên kinhnghiệm trực tiếp của bản thân em không thể nào mang lại cho em được, vàcậu Mácxim đoán thấy ở đây mối liên tục khăng khít của những hiện tượngchủ yếu cho sinh mệnh, mối liên tục ấy rải tung ra muôn ngàn chặng, trùmlên cả một chuỗi bao nhiêu sinh mệnh con người.Thoạt tiên, thấy thế, cậu Mácxim lo lắng, cậu thấy không phải chỉ riêngmình cậu cai quản tinh thần em bé mà tinh thần em còn chịu ảnh hưởng củamột cái gì hoàn toàn không dính dáng đến cậu, cậu lo lắng cho số phận maisau của đứa học trò. Cậu lo sợ những nhu cầu mới sẽ gây cho đứa bé mùnhững nỗi đau đớn mà cậu sẽ không tìm được những phương thuốc chạychữa. Cậu cố tìm nguồn gốc những ngọn suối không hiểu vọt từ đâu ra, đểlấp chặn nó lại, cho đứa cháu mù của cậu khỏi đau khổ.Cậu đã lầm...Bà Ana cũng nhận thấy những hiện tượng bất ngờ ấy. Một buổi sáng Piecuống cuồng chạy lại bên mẹ, kêu lên:- Mẹ ơi mẹ! Con vừa thấy một giấc mơ.Bà mẹ buồn rầu, nghi ngờ hỏi lại con:- Thế con mẹ đã mơ thấy những gì ?- Trong giấc mơ con đã nhìn thấy mẹ... mẹ và cậu Mácxim và con... con nhìnthấy tất cả... Đẹp quá, mẹ ơi... Đẹp quá!- Thế con mẹ... còn nhìn thấy những gì nữa ? 46- Con không nhớ rõ.- Thế con có còn nhớ mẹ không?Cậu bé trầm ngâm đáp:- Không, không... Con quên hết cả rồi.- Em yên lặng một phút và nói tiếp:- Thế nhưng con đã nhìn thấy... con đã nhìn thấy.Thốt nhiên em ủ rũ. Một giọt nước ứa ra nơi khóe mắt. Đã nhiều lần Piekhóc với mẹ như vậy, và mỗi lần, em lại càng buồn rầu lo lắng hơn.IIIMột hôm, lúc đi ngang qua sân, cậu Mácxim nghe từ phòng khách, nơi hàngngày Pie học nhạc, có tiếng tập đàn văng vẳng đưa ra. Tiếng đàn tập nghesao lạ lùng làm vậy! Có ...

Tài liệu được xem nhiều: