Tôi không biết mình phải làm gì để chuộc lỗi với Tâm, khi đã quá muộn màng rồi. Quốc lộ hun hút. Xe cộ tấp nập quanh năm. Suốt ngày, xe này tiếp nối xe kia, màu này xen kẽ màu kia cứ lao vùn vùn trên con đường nhựa láng cóng. Dưới nắng chang chang, tôi điều khiển chiếc xa máy Trung Quốc len lỏi trên khắp nẻo đường.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Những con cò trắngNHỮNG CON CÒ TRẮNGTôi không biết mình phải làm gì để chuộc lỗi với Tâm, khi đã quá muộn màngrồi. ***Quốc lộ hun hút. Xe cộ tấp nập quanh năm. Suốt ngày, xe này tiếp nối xe kia, màunày xen kẽ màu kia cứ lao vùn vùn trên con đường nhựa láng cóng. Dưới nắngchang chang, tôi điều khiển chiếc xa máy Trung Quốc len lỏi trên khắp nẻo đường.Nghề của tôi là vậy, tôi luôn tất tả trên đường, trong dòng xe cộ ngược xuôi.Không giống như một vài người cùng đi đường với tôi, họ vừa đi vừa ngắm cảnh.Còn tôi vừa lao xe, vừa nhìn chăm chăm nhìn xuống lộ, nhìn chăm chăm nhữngvạch phấn do cảnh sát giao thông vẽ trên mặt lộ. Không những nhìn, đôi lúc, tôicòn đếm số lượng đường phấn ấy trên suốt cả đoạn đường mình đi. Mỗi lần gặpvạch phấn trắng dưới lộ, mỗi lần tôi rùng người. Mỗi lần tai nạn giao thông xảy ra,mỗi lần xuất hiện những đường phấn trên lộ.Tôi lại nghĩ đến những người chuyên vẽ các đường phấn ấy trên lộ. Những ngườiluôn luôn xuất hiện trong những lúc bi thương, tang tóc. Thế rồi, tôi chợt nhớ đếnTâm. Một anh chàng ít nói hay cười học cùng tôi thuở trước. Chuyện như đã cũlắm rồi. Vậy mà, tôi cứ ngỡ mọi chuyện mới vừa xảy ra hôm qua. Bởi vì, tôi vàTâm đã cùng học với nhau từ thời phổ thông. Cái thời mà mọi thứ còn trong trẻo,lãng mạn của lứa tuổi mới lớn.Ngày ấy, Tâm rất khờ khạo và nhếch nhác. Người lại đen đúa. Được một điều,Tâm học rất giỏi, giỏi hơn tôi. Học sinh giỏi toán của lớp, nếu bình bầu, mọi ngườisẽ tôn Tâm lên bậc nhất. Chứ không như bây giờ, một anh cảnh sát giao thông lạnhlùng và khẳng khái. Tôi không ngờ, dòng thời gian đã làm những người bạn họcvới cùng mình đổi thay đến vậy. Đôi khi nghĩ đến những ngày ấy, lòng tôi lại miênman buồn. Nỗi buồn vô cớ, không có lời giải thích. Vậy mà, những câu chuyện củamột thời vụng dại cứ sống mãi với tôi. Những câu chuyện đã qua đi trên trang giấyhọc trò. Những chuyện mà tôi luôn luôn tiếc nuối khi đã đánh mất từ thuở còn màuáo trắng.Để rồi mỗi khi nghĩ về Tâm, tôi nhớ về những ngày đầu năm học lớp mười. Nhữngngày ấy, tôi và Tâm nổi đình nổi đám như một hiện tượng lạ của lớp. Nghĩ lại, tôikhông ngờ mình gan dạ như vậy. Còn Tâm, tôi cũng không ngờ anh chàng lừ đừ ấylại anh dũng đến vậy.Chuyện là thế này. Một anh chàng nông dân chính hiệu, bạo gan viết thư thổ lộtình cảm lứa đôi với cô hoa khôi của trường. Thế là, lớp học tôi có đề tài để bàn tánsuốt ngày. Nguồn tin cung cấp đề tài để lớp thảo luận lại chính là tôi. Tôi thuở ấytính tình rất ngổ ngáo như thằng con trai. Tôi lại là bà Tám lanh chanh hết chỗ nói.Nơi nào xầm xì to nhỏ chuyện thiên hạ, tôi xuất hiện ngay. Tôi còn được xếp vàoloại top ten đưa tin giỏi của lớp. Ngoài đường, trong trường vừa xảy ra chuyệngì, lớp tôi nắm đầu tiên là nhờ tôi. Những tin sàm cũng vậy, thường không ai khácngoài tôi mang về. Cho nên, chuyện của tôi và Tâm luôn được lớp xếp vào chuyệnnóng, tin nóng. Ngồi đâu, tôi cũng kể về chuyện Tâm viết thư tình cho mình, vừamùi mẫn, vừa lãng mạn... Và tôi cũng không quên bắt lỗi chính tả Tâm khi gửi thưtỏ tình tôi...Không những vậy, hình ảnh tôi trong thư Tâm viết miêu tả tôi đẹp như Tứ đại mỹnhân của sử thi bên Tàu, tôi dại gì không kể lể cho lớp nghe. Mặc cho có đứanghe, đứa không thích nghe, tôi huyên hoang. Lớp tôi, nhiều nhỏ đối kỵ hay sao,chúng bảo tôi tự ca, tự quảng cáo, tự lăng-xê. Những lần như vậy, tôi như có cơhội. Tôi vội vã mang thư ra đọc trước bàn dân thiên hạ cho chúng nghe. Đám contrai ôm bụng cười hô hố. Đám con gái nhìn tôi tiu nghỉu, cau mày. Tôi biết đámcon gái nó ghen ghét nên không chấp. Giả vờ không hay biết, tôi cứ đọc tỉ mỉnhững đoạn văn mà Tâm bộc lộc tình cảm với mình. Tâm viết rất tỉ mỉ, từng ánhmắt, khuôn mặt, cử chỉ của tôi đều được vào trong thư. Những đoạn này, tôi đọcrất to mà quên là Tâm đứng đối diện mình.Lứa tuổi mới lớn như đám bạn tôi, chúng không biết quan tâm đến đề tài tình yêumới là lạ. Vì thế, mỗi lần Tâm đi ngang qua đám con gái, nét mặt chuyển sang táimét. Chúng nó cười mỗi đứa một giọng. Có lẽ vậy, Tâm ít khi xuất hiện trong lớp.Có lần, chúng lấy thư tình Tâm viết cho tôi ra soi mói. Cuối cùng, mỗi cô nàngdiễn cảm một thư. Nhiều cô đọc chưa trọn một câu, nàng ta đã cười nghiêng ngả.Những lần như vậy, Tâm xông vào giật lại những bức thư. Tôi xuất hiện. NhìnTâm bằng ánh mắt triều mến, dịu hiền, Tâm đứng ngường ngượng. Thế là vì yêu,vì mến, vì ngưỡng mộ... Tâm đứng bần thần đến bất động, tay trao những bức thưấy lại cho tôi.Bước sang năm học lớp mười hai, những cô cậu học sinh cuối cấp của lớp tôi bắtđầu bận rộn. Họ tập trung chủ yếu vào chuyện sôi kinh nấu sử. Chuyện ai thươngthầm nhớ trộm ai trong lớp, cứ mặc kệ ai. Chuyện Tâm và tôi mỗi khi lớp nhắc đếnlà như để thư giãn.Rồi đến một ngày, Tâm lại làm tôi bất ngờ. Hôm đó, ngày biết kết quả thi tốtnghiệp cũng là ngày liên hoan lớp. Tâm tặng tôi bức tranh do anh vẻ. Tôi rất sungsướng, vì cứ tưởng anh ta đã quên mình ...