Danh mục

Truyện ngắn: Những ký ức về mẹ

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 297.22 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có những điều đáng quý nhất trên đời, để khi nó mất đi ta mới thực sự cảm thấy nuối tiếc...! 4 tuổi Năm tôi bốn tuổi mẹ mới cho tôi đi học mẫu giáo cùng các bạn, đã có lần mẹ kể cho tôi nghe về điều đó và tôi đã thắc mắc tại sao tôi lại đi học chậm hơn các bạn đồng trang lứa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Những ký ức về mẹNhững ký ức về mẹCó những điều đáng quý nhất trên đời, để khi nó mất đi ta mới thực sự cảmthấy nuối tiếc...! ***4 tuổiNăm tôi bốn tuổi mẹ mới cho tôi đi học mẫu giáo cùng các bạn, đã có lần mẹ kểcho tôi nghe về điều đó và tôi đã thắc mắc tại sao tôi lại đi học chậm hơn các bạnđồng trang lứa. Rồi mẹ trả lời tôi rằng: vì tôi biếng ăn nên chậm lớn và mẹ cũng losợ tôi sẽ không theo kịp các bạn, nhưng dù không đi học cùng các bạn nhưng mẹvẫn dạy cho tôi học, dạy cho tôi những bài hát mà khi sinh ra mỗi đứa trẻ đều biết,dạy cho tôi tập đánh vần ê a những con chữ đầu tiên hay kể cho tôi nghe những câuchuyện về thế giới cổ tích đầy nhiệm màu, tôi đã tưởng tượng mình như nhữngthiên thần nhỏ bé với đôi cánh vàng nhỏ xíu và mẹ sẽ là những bà tiên phúc hậu,dịu hiền...Tôi hạnh phúc khi được lớn lên trong những năm tháng tuổi thơ, êm đềm nhẹnhàng trôi như dòng sông Hương trên xứ Huế quê mình... ***6 tuổiTôi vẫn nhớ cái ngày tôi chập chững bước chân vào lớp một, trong đôi mắt củanhững đứa trẻ khi đó có cái gì xa lạ và ngây ngô lắm. Ngày tựu trường mẹ cũngnhư những vị phụ huynh khác dắt tay tôi bước vào cổng trường tiểu học và khi đótôi cảm thấy chiếc cổng đó thật cao lớn biết bao...Khi dắt tay chúng tôi vào lớp học, rồi sau đó mẹ cùng những vị phụ huynh khác đira về, một đứa trong số chúng tôi òa khóc lên và sau đó thêm nhiều đứa khác nữa,tôi cũng vậy. Khi ấy mẹ lại đến bên tôi xoa đầu an ủi tôi và nhắc nhở tôi một vàiđiều nào đó cho tới khi tôi hết khóc và quay trở lại bàn học của mình. Một đứa trẻsẽ cảm thấy rất đáng sợ khi phải xa ba mẹ của mình dù đó chỉ là một khoảng thờigian rất ngắn ngủi mà thôi.Những năm tháng tiểu học là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời tôi chotới mãi sau này tôi vẫn không bao giờ quên những năm tháng kỷ niệm đó, nhớ cáingày tôi chập chững tới trường, nhớ cái ngày mẹ đứng dầm mưa trước cổng trườngđể đợi tôi cùng về, nhớ những ngày tôi bị ốm mẹ thức suốt đêm để chăm sóc chotôi ... ***11 tuổiĐó là lần đầu tiên tôi phải xa nhà, xa mẹ ba và chị, lên cấp hai tôi học trường nộitrú ở dưới huyện, vì từ nhà tới trường khá xa nên thi thoảng tôi mới được về thămnhà. Những năm tháng đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất của gia đình ta.Ba đi làm phụ hồ do bất cẩn nên bị thương ở chân phải nghỉ ngơi một thời gian dài,thời gian đó mẹ phải đi làm thêm làm thêm bất kỳ công việc lương thiện nào để cóthể kiếm ra tiền trang trải cho cuộc sống của cả gia đình, mẹ đã đi nhặt ve chai haynhận thêm công việc gấp vàng mã vào mỗi buổi tối. Mẹ lên thăm tôi, tôi hỏi tìnhhình của ba nhưng mẹ luôn nói là ba ổn, vì tôi biết mẹ không muốn tôi phải lo nghĩnhiều, không muốn tôi vì đó mà xao nhãng việc học hành. Nhưng tôi biết mọichuyện chỉ cần nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của mẹ hay những nết nhăn hằn lên dấuthời gian trên gương mặt mẹ là tôi nhận ra mọi điều. Khi đó tôi đã bỏ khỏi trườngđể về nhà, tôi nói : Con muốn bỏ học để ở nhà phụ giúp mẹ, và khi đó mẹ đãmắng tôi rằng: Chị mày đã bỏ học rồi lại thêm mày nữa, mày có về nhà thì cũngchẳng khá hơn được đâu, đời chúng tao khổ cũng vì chẳng được học hành tới nơitới chốn.Sau đó mẹ khóc và tôi cũng khóc...! ***15 tuổiHọc hết cấp hai, tôi thi ra tỉnh và đỗ. Trường ở tỉnh cách nhà tới hơn trăm cây số,nên có khi vài tháng tôi mới được về nhà. Cũng vào năm đó, chị hai đi lấy chồng ởtỉnh khác nên công việc đồng áng cứ đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ tôi, vào nhữngbuổi trưa mùa hè nắng như thiêu như đốt tôi vẫn thấy mẹ cặm cụi làm nốt côngviệc ở ngoài đồng. Tôi đủ khôn lớn để biết tất cả những điều đó, nhưng tôi cũngchẳng biết làm gì hơn để giúp đỡ cho mẹ. Tôi chỉ biết cố gắng học thật nhiều, thậtnhiều để sau này có thể đỡ đần cho mẹ tôi, cho ba tôi. Cho cuộc sống của chúng tôibớt khổ đi phần nào...18 tuổiNăm đó tôi học đại học trên thành phố, trường học cách nhà tôi tới vài trăm cây số,cả năm trời tôi cũng chỉ về nhà vào dịp tết mà thôi. Những ngày được nghỉ dài, tôinhớ nhà nhớ mẹ, nhớ ba lắm nhưng tôi chẳng dám về vì sợ tốn tiền xe cộ đi đi vềvề cũng mất rất nhiều.Tôi gọi điện hỏi thăm mẹ, mẹ nói rằng rất nhớ tôi, tôi có thể cảm nhận được nhữnggiọt lệ nghẹn ngào trong từng câu nói của mẹ. Mẹ cũng thường trách tôi sao về nhàít thế, tôi đành viện ra ty tỷ những lý do khác nhau để cho mẹ tôi không phải longhĩ nhiều.Vào năm học thứ hai, thứ ba tôi bắt đầu đi làm thêm những công việc lặt vặt để tựtrang trải cho cuộc sống của mình, để đỡ đần phần nào cho ba mẹ ở nhà, khi kiếmra những đồng tiền đầu tiên từ chính sức lao động của mình tôi mới thấu hiểu hếtđược những nhọc nhằn của mẹ, của ba...Rồi sau đó tôi cũng học hết năm thứ tư, tôi may mắn xin được việc trong thành phốnhờ có tấm bằng hạng ưu, cùng với sự giúp đỡ của một số người bạn quen khi cònhọc trong trường. Tôi ...

Tài liệu được xem nhiều: