Danh mục

Truyện ngắn Những lời yêu chưa ngỏ!

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.34 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Truyện ngắn Những lời yêu chưa ngỏ dành cho các bạn tham khảo. Qua câu chuyện giúp bạn nhận ra, khi yêu thương nhau, hãy nói bằng cả lời nói và hành động, hãy để cho trái tim được phép lên tiếng, đừng tìm cách nhấn chìm nó qua ngày này, tháng khác để rồi tự ôm đau khổ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Những lời yêu chưa ngỏ!Truyện ngắn Những lời yêu chưa ngỏ!Một ai đó cho tôi nhận ra rằng, khi yêu thương nhau, hãy nói bằng cả lời nói vàhành động, hãy để cho trái tim được phép lên tiếng, đừng tìm cách nhấn chìm nóqua ngày này, tháng khác để rồi tự ôm đau khổ. 1. Năm mười lăm tuổi, tôi là một đứa con gái bắt đầu biết rung động trước một người bạn trai. Đó cũng chẳng phải là ai xa lạ, không phải là mối lương duyên sét đánh, suy cho cùng là do… người đánh. Phải, lần đó tôi đi học tối về, bị một đám bạn trai chặn xe, anh xuất hiện. Không phải mô tuýp anhhùng cứu mỹ nhân mà tôi thích anh, đem lòng hâm mộ hay gì đó đại loại. Chỉ là vìanh đã cốc đầu tôi một cái vì tội cãi bướng, không chịu đi theo sau xe anh về nhàmà đi liền một mạch về trước.Anh hơn tôi ba tuổi, ở tuổi của anh chẳng phải là trẻ con cũng chưa hẳn đã làngười lớn. Chỉ là anh trưởng thành hơn tôi, suy nghĩ nhiều hơn tôi, tự nhiên cũngthành người lớn hơn tôi mà thôi. Nhà chúng tôi cạnh nhau, trường cũng cùngđường nên đi học hay đi với nhau. Anh chắc chắn không biết rằng tôi thích anh từcái tối mà anh trở nên anh hùng một cách lạ lẫm, anh chỉ biết một điều, rằng tôi làcon nhóc khó bảo, lúc nào cũng bám theo anh nghe kể chuyện thể thao, bóng đá…Đủ các thể loại anh thích thì tôi cũng thích, giống như một đứa em trai hơn là mộtcô bạn gái. Dẫu vậy, tôi vẫn lấy làm mãn nguyện.Có lần, sinh nhật tôi, tôi bỏ cả bàn bánh trái mà một cậu bạn trong lớp chuẩn bịriêng cho tôi. Có lẽ, cậu ấy thích tôi, ai cũng nói vậy. Nhưng vì anh biến đi đâumất, cả ngày đều không xuất hiện, cũng không nhắn tin chúc mừng tôi lấy một lần,Truyện ngắnnên tôi chạy đi tìm anh, bỏ lại cậu bạn ngơ ngác, với những viên kẹo ngọt và thứtình cảm non nớt chết yểu. Sau này khi gặp lại cậu ấy, tôi cười:“May cho cậu là đã không thích tớ, tớ có gì hay ho đâu. Chúng ta là bạn, sẽ tốthơn!”Cuối cùng tôi cũng tìm được anh, anh đá bóng với bọn con trai cùng lớp, chạy thếnào mà bị toác một miếng rõ to ở đầu gối, cứ ngồi đó như bị đóng băng, mặt ỉuxìu.- Có cần em cõng anh về nhà không?Tôi sốt sắng, vừa thổi vết thương của anh vừa nói, vô tình khiến anh bật cười.- Với sức của em mà cõng được anh à? Chạy qua bên kia đường mua băng gạc vềgiúp anh là được.Tất nhiên là nghe theo lời anh vẫn hợp lý hơn. Sau khi lo cho anh xong, tôi dìu anhvề, suốt dọc đường cứ líu lo đủ thứ, tự nhiên anh ho khẽ rồi thì thầm.- Hôm nay sinh nhật nhỉ, anh xin lỗi nhé! Chúc mừng sinh nhật em.Con người này buồn cười lắm, vừa xin lỗi lại vừa chúc mừng, nhưng tôi chẳng đủvui để có thể cười toe toét như ban nãy.- Xin lỗi gì chứ. Cho anh nợ em là được chứ gì. Lúc nào cần em lại đòi, nhé!Nói rồi tôi vẫy tay chào anh và đi thẳng về nhà. Lúc bấy giờ anh đứng ở cửa, cốnói thật to cho tôi nghe, chỉ vẻn vẹn ba từ.- Ừ, anh hứa!Truyện ngắnTuổi mười lăm của tôi chỉ ghi nhớ duy nhất một điều, đó là lời hứa của anh. Dùchẳng biết anh có thực hiện nó được không khi tôi nói ra, nhưng tôi vẫn tin tưởngrằng anh sẽ làm điều gì đó cho tôi, ít nhất thì anh cũng đã hứa. Cứ như vậy, tôi vẫnthích anh, thích một cách thầm lặng, tự vun tay nuôi lớn mối tình khờ khạo, vẫnbên cạnh anh như một đứa em trai hơn là một cô bạn gái. Tôi vẫn dại khờ mãnnguyện.2. Mười tám tuổi, tôi đỗ vào trường đại học mà anh cũng đang là sinh viên ở đó.Tất nhiên vì thích anh nên tôi mới cố sống cố chết học bằng được để thi vào đây.Ai cũng nói môi trường này không hợp với tôi, con gái mà đi học trường kỹ thuật.Nhưng tôi chẳng quan tâm nhiều lắm, nơi đó có anh là đủ rồi.Những ngày đầu tiên làm tân sinh viên, cả tôi và anh đều hồ hởi. Anh đưa tôi đidạo khắp phố phường Hà Nội, đi đến mỗi nơi đều thuyết giảng cho tôi nghe.Giọng của anh trầm và ấm, nghe vừa dễ chịu vừa thích thú. Tôi cũng không quantâm nhiều đến những gì mà anh nói, chỉ biết nhâm nhi que kem lạnh rồi gật gậtliên hồi.Có những lần cả hai chúng tôi đi xe bus, khi thì anh nhường chỗ cho tôi ngồi, khithì đứng ở phía sau giúp tôi trông chừng cái balo to ụ vì sợ có kẻ gian móc túi.Hiếm có khi nào tôi và anh được ngồi cạnh nhau, lãng mạn như trong phim Hàn.Tôi từng thở dài ngao ngán vì điều đó, nhiều lúc đâm ra trách anh ngốc nghếch, lạihơi hâm hâm, anh chỉ cười.- Anh là con trai, phải nhường ghế cho người già và trẻ em chứ. Cũng không thểđể mấy chị có em bé phải đứng được.Tất nhiên là anh lúc nào cũng đúng, nói lý chẳng ai chê vào đâu được. Nhưngcũng may mắn có lần chúng tôi cùng đi học thêm về muộn, tôi chờ bằng được anhvề cùng mới thôi, lúc ấy xe bus gần như chẳng có mấy người, chúng tôi được ngồicạnh nhau. Tôi hí hửng nhắm mắt ngủ ngon lành, tựa lên vai anh một cách thíchTruyện ngắnthú, cảm giác đúng là tuyệt vời hơn cả những bộ phim Hàn ...

Tài liệu được xem nhiều: