Đề tài xuyên suốt của Nước Mỹ, nước Mỹ không chỉ là tình yêu hay hạnh phúc gia đình, là cuộc sống lưu học sinh hay chuyện việc làm, thất nghiệp, mức độ hòa nhập của người nhập cư ở Mỹ mặc dù trong đó ngồn ngộn những vấn đề mà người Việt (và không chỉ người Việt) ở nước ngoài hay người Việt hồi hương phải đối mặt.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Nước Mỹ và nước MỹNHÀ XUẤT BẢN TRẺ & CÔNG TY VĂN HÓA PHƯƠNG NAM PHỐI HỢP THỰC HIỆNLời nói đầuHầu hết các truyện ngắn trong tập Nước Mỹ, nước Mỹ này được viết trong vòng một tháng sau khi tôi hoàn thành cuốn Tiếng người. Với tôi, chúng làm nên một chỉnh thể thống nhất mà bạn sẽ thấy trong phần chính của tập sách. Ngoài những truyện ngắn này, tôi đưa thêm vào phần cuối tập sách một số truyện ngắn mà tôi gọi là “bonus” vì tôi đã viết từ thời gian trước đó, trong tâm trạng khác. Tôi xin được có một đề nghị nhỏ: nếu bạn hiểu một số hội thoại tiếng Anh trong sách, xin bạn bỏ qua những chú thích bên dưới để tránh việc ngắt mạch đọc. Tôi xin được cảm ơn một số người đã góp phần rất lớn vào sự ra đời của tập truyện. Những người đầu tiên và quan trọng nhất là gia đình tôi; đặc biệt là chồng tôi, anh Châu Hồng Lĩnh. Anh không chỉ là nguồn tư liệu tham khảo dồi dào cho tôi mà còn là người luôn động viên và khẳng định với tôi rằng phải cực đoan, phải quyết liệt trong theo đuổi sự thật. Anh cũng đồng thời là bằng chứng sống về nguyên tắc lao động đó trong công việc của anh. Những người tiếp theo mà tôi cần đặc biệt cảm ơn là các bạn bè thân thiết của tôi. Cuốn sách này chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian để hoàn thành hơn nếu không có Trương Trí Vĩnh đọc và góp ý bản thảo cho tôi như thể sự thành công của tôi cũng là sự thành công của bạn. Nó cũng không thể có được hình dạng như thế này nếu tôi không có những người bạn mà vì nghĩ đến họ vừa như bạn vừa như những đọc giả tương lai của cuốn sách này, tôi có thêm niềm tin và cảm hứng với công việc; tôi muốn trân trọng cảm ơn họ ở đây: Phạm Kim Anh, Đỗ Quốc Anh, Phạm Việt Anh, Trương Nguyễn Thu Hà, Đặng Quang Hiếu, Tạ Ngọc Kiên, Vũ Hoàng Linh, Lâm Vũ Thao, Hoa Linh Thoại, Phạm Đoan Trang, Giang Trang, Nguyễn Hồng Trường, Dương Minh Việt. Tôi xin cảm ơn Ban Biên tập công ty Sách Phương Nam vì công việc biên tập tuyệt vời; cảm ơn công ty sách Phương Nam và Nhà Xuất Bản Trẻ đã tạo điều kiện cho việc xuất bản cuốn sách. Cuối cùng, như mọi lần, tôi xin trân trọng cảm ơn tất cả các bạn đọc của tôi. Sự chia sẻ của các bạn đã, đang, và sẽ làm cho việc theo đuổi con đường văn chương của tôi trở nên ý nghĩa hơn. Tôi mong rằng những gì tôi viết có thể làm cho cuộc sống của các bạn giàu có thêm một chút.Trân trọng Phan ViệtPHẦN 1:“Cần quá nhiều nhận thức và dũng cảm để sống một cuộc sống thật sự trong thế giới này” (Phan Việt, Phù Phiếm Truyện, NXB Trẻ, 2005)Nước Mỹ, nước MỹThủy kiếm ra tiền, tôi thì không. Nói chính xác, tôi không được phép làm việc. Tám tháng nay, sau khi GTech đóng cửa, tôi ngồi nhà. Lúc tôi mất việc là tháng Mười. Hạn ngạch visa H1B cho lao động nước ngoài của năm 2007 vừa hết. Tôi chuyển sang visa F-2; chúng tôi sống bằng học bổng và tiền lương làm thêm của Thủy[1]. Hai tháng đầu tiên ở nhà, mọi việc không đến nỗi tồi. Hàng ngày, Thủy đi bộ tới trường, tôi ở nhà. Buổi sáng, tôi lên mạng đọc tin tức Việt Nam rồi gửi hồ sơ đi khắp các website tuyển việc của Mỹ – Monster.com, Careerbuilder.com, Dice.com. Trưa, tôi ăn cơm có sẵn trong nồi điện với thức ăn thừa từ bữa tối hôm trước; cũng có hôm tôi nhịn bữa trưa. Tôi ngủ trưa một tiếng. Chiều dậy, tôi nằm đọc sách trên giường; xem tivi; lại vào mạng. Đến 4 giờ chiều, tôi chuẩn bị một số thứ Thủy dặn để nấu bữa tối: bỏ thịt trong tủ đá ra, cắm nồi cơm, ngâm sẵn đỗ đen vào nước, chặt xương sườn lợn cho vào nồi nước ninh âm ỉ... Năm giờ chiều, Thủy từ trường về nhà. Chúng tôi nấu ăn, rồi ăn tối. Buổi tối, Thủy học bài, tôi đọc sách hoặc xem vô tuyến nhưng mute tiếng. - Qua năm mới là ổn em ạ - tôi nói - Mấy tháng đầu năm mới là mùa tuyển việc. Nhưng Giáng Sinh qua; rồi năm mới. Chicago liên tục dưới 0 độ. Vẫn không có công ty nào nhận tôi. Cứ nghe đến bảo lãnh visa là họ ngãng ra. Có công ty lịch sự giải thích lí do rằng họ là công ty nhỏ, không thể trả tiền luật sư để làm bảo lãnh. Có công ty giải thích rằng công việc của họ là loại việc bảo mật, cần người có quốc tịch Mỹ hoặc ít nhất có thẻ xanh. Có công ty nói rằng họ cần người có bằng thạc sỹ và ít nhất ba năm kinh nghiệm lập trình ở Mỹ - cả hai thứ tôi đều không có. Đa phần không trả lời sau khi tôi nói tôi cần bảo lãnh visa. Họ chỉ cứ thế biến mất tăm. Những cái bong bóng theo nhau vỡ. Tháng Hai, sau một đợt rét đậm, chiếc Subaru không nổ máy, tôi quyết định không mang đi sửa. Đằng nào cũng không cần đi lại, giá xăng thì leo thang mà Bush thì chỉ có mỗi một giải thích Iraq, Iraq. Chúng tôi bỏ đóng bảo hiểm ô tô, tạm cắt điện thoại di động để tiết kiệm mỗi tháng gần 100 đô la; tuyệt đối không đi ăn hàng; không mua sắm đồ mới; mua thịt gà thay vì thịt bò; ăn nhiều xương sườn lợn, móng lợn, gan gà, mề gà - những thứ người Mỹ không ăn. Suốt mùa đông, Thủy thường ngậm những viên kẹo bạc hà Halls để chống cảm cúm. “Để đến lúc đi bệnh viện thì chết tiền” – Thủy nói. Tôi đã ngậm thử những viên kẹo bạc hà. Chúng cay rát lưỡi, thậm chí đắng. Nhưng Thủy ngậm chúng đều đặn hàng ngày. Mùa đông hết và mùa xuân bắt đầu. Băng tan. Gió ấm lên. Cây ra lộc. Nhưng đâu đâu cũng chỉ thấy tin nền kinh tế tiếp tục đi xuống: xăng tăng gần 1 đô mỗi ga-lông so với một năm trước, cà phê và sữa tăng 30%, nhà đất xuống thấp kỷ lục kể từ tám năm qua, giá tiêu dùng tiếp tục nhích lên, trong khi lương không tăng và việc làm khan hiếm. Ngày nào mở bản tin cũng thấy DowJones với NASDAQ biến động. Tôi tiếp tục ngồi nhà, đọc đi đọc lại những cuốn sách lập trình cũ, truyện chưởng trên mạng, tiểu thuyết tâm lý của Thủy, rồi đến Kinh Thánh. Tôi đọc hết Tân Ước,Cựu Ước, thậm chí cả một bản Kinh Thánh dòng Mormon mà những người truyền đạo Mormon đi gõ cửa các nhà phát không. Rồi tôi đọc sang sách chuyên ngành thần kinh và tâm lý của Thủy. Các nguyên lý tâm lý học cơ bản của William James, Lý giải những giấc mơ của Freud, Hành vi học lý tính của B.F. Skinner; rồi Abraham Maslow, Irving, Jung, Karl Popper, Kierkegaard. Tôi xem đánh ghen trên Jerry Springer, tranh chấp tiền trên Thẩm phán Judy; điều trị tâm lý trên ...