Danh mục

Truyện ngắn: Ông nội

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 279.98 KB      Lượt xem: 24      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông nội tôi có hai con trai là bác Quang và bố tôi. Bác Quang thì đã mất cách đây mấy chục năm rồi, chỉ còn bố tôi là con trai duy nhất. Ông bà sinh thưa, bố tôi lại là con út, ông có nhiều cháu ngoại mà đợi mãi vẫn chưa được bồng bế cháu nội nào.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Ông nộiÔng nộiMẹ bảo: Được nghe ông mắng còn là vui đấy con ạ, lỡ mai này muốn nghecũng chẳng được đâu. ***Ông nội tôi có hai con trai là bác Quang và bố tôi. Bác Quang thì đã mất cách đâymấy chục năm rồi, chỉ còn bố tôi là con trai duy nhất. Ông bà sinh thưa, bố tôi lạilà con út, ông có nhiều cháu ngoại mà đợi mãi vẫn chưa được bồng bế cháu nộinào. Tôi sinh ra đời là niềm vui lớn không tả xiết của ông. Bà nội tôi ngày ấy vẫncòn mang trong mình nhiều tàn dư tư tưởng phong kiến, có cháu gái, bà cũngquan tâm bình thường nhưng với ông, thì tôi giống như một viên ngọc vậy.Mẹ kể, khi mẹ mang thai, ông đã chuẩn bị tên tuổi cho tôi đầy đủ:con gái thì đặt làHiền, con trai thì đặt là bác (bác trong uyên bác đấy ạ). Vậy là tôi ra đời mang cáitên Hiền trong giấy khai sinh.Mẹ sinh tôi mùa đông, thứ thời tiết lạnh giá chưa kể cho những ngày ẩm ướt. Ôngnội chẳng ngạị ngần gì, thường thay mẹ tôi giặt đồ cho cháu gái yêu. Mẹ bảo,nhiều lúc đồ cháu chưa kịp khô, ông ngồi bên bếp than hàng giờ để hong cho hếtẩm.Hơn một năm, tôi bắt đầu tách mẹ, theo ông cả ngày. Ban ngày ông bế tôi vào ghếngồi sau xe đạp, chở tôi đến đàm đạo với các cụ trong làng bàn chuyện câycảnh, thơ phú. Có lẽ vì thế mà cái máu nghệ sỹ của tôi cũng từ đó mà ra, cái tínhsuy nghĩ già trước tuổi cũng từ đây mà có. Tối tối, hai ông cháu đi hóng mát dọccon đường làng, bóng ông đi trước, bóng cháu theo sau, suốt tuổi thơ tôi là như thế.Tối, ông rửa chân rồi bế tôi đặt vào giường đi ngủ. Có những đêm, bố mẹ nhớ conxin phép ông bế cháu về giường ngủ, nửa đêm con bé tỉnh giấc, thấy không phảigiường mình lại lần mò tìm về phòng ông để ngủ. Nhiều đêm con bé vô thứcdấm đài ướt hết cả giường ông, sáng hôm sau ông lột chiếu đem giặt, phải nóikhéo là Hôm qua mưa dột vì sợ con bé khóc.Lên mẫu giáo, ba mươi ngày thì hai mươi sáu ngày ông chở cháu đi học còn lại làngày nghỉ. Cháu gái ông nũng nịu:Ông phải bảo cô giáo là ở nhà cháu ngủ rồinhé, thế mà ông cũng bao che, ngày nào ông cũng làm như lời cháu dặn, để nóthỏa sức chơi trong khi các bạn phải nằm im để ngủ.Chiều chiều, cứ tan giờ học, dù sớm hay muộn, chẳng bao giờ cháu phải lo đợingười đến đón. Ông đứng đó, sẵn sàng như chờ cháu suốt giờ cháu học. Nhiều hômnhớ ông, cháu gái cứ ngó ra ngoài cổng lớp, thỉnh thoảng thấy ông vẫn tay qua khecổng nhoẻn miệng cười, làm cháu rất yên tâm.Có một lần , trường tổ chức cuộc thi ông bà và cháu. Cặp ông cháu tôi đượcđánh giá khá cao, bởi vì ông là một người nổi tiếng nói hay, còn cháu vốn dĩthông minh từ trước khi đi học(lời cô hiệu trưởng). Hôm ấy, cháu trả lời trôichảy chỉ đợi ông toàn thắng. Ấy vậy mà...ông không chuẩn bị tốt, cháu khóc hết cảnước mắt vì không được thi trên huyện...Một lần khác, đang biểu diễn văn nghệ thì cháu bỏ đi chơi, cô giáo và mọi ngườinháo nhác đi tìm vì sợ cháu mất tích. Mỗi mình ông biết chỗ cháu có mặt, cháu sợrun người, vậy mà ông chẳng mắng cháu lấy một câu.Cháu lên lớp một, ông nhường cho cháu hẳn cái bàn làm việc to bằng cả cái dườngcho cháu ngồi học, ông bảo ngồi cho thoải mái. Sách vở cháu để trên bàn phảitrèo hẳn lên mới lấy được, ông chê cháu bừa bộn, nhưng rồi lại tự tay thu dọn gọngàng cho cháu ngồi ngoan.Đi học cấp một, ông nhận thêm chức hội trưởng hội phụ huynh lớp cháu. Lúcnào cháu cũng tự hào, mỗi khi thấy ông đứng lên phát biểu, mọi người chú ý lắngnghe và vỗ tay rào rào.Ông và cháu gắn bó với nhau còn hơn là cháu với bố mẹ. Ông bảo cháu giống báccả, người con gái ông hết mực yêu thương nhưng đoản mệnh. Có lẽ vì thế mà ôngthương cháu như con. Cháu cứ cần gì là có, chưa có đèn học, ông đạp xa mấy câysố liền mua cho. Chưa có giày, ông chở cháu đi mua đến đôi nào cháu ưng nhất.Bố mẹ cũng chẳng hứa là học giỏi mua cho gì, còn ông thìHọc giỏi ông mua mũbò cho, học giỏi ông đưa đi nghỉ mát nghĩ đến thế cũng chỉ muốn học giỏi để cóđược những thứ mình mơ.Cháu càng lớn, tuổi ông càng cao, và những cơn mê ngủ do bênh tim càng khiếnông khó kiểm soát được hành vi của mình. Lúc thì ông ngủ đạp bay cả cửa sổ, lúcthì ông hét đến mức hàng xóm cũng giật mình. Có lần cháu ngủ, ông tưởng cháu làquái vật cào cổ cháu rách cả da. Có lần ông tưởng cháu là trộm, ông vặn cổ taycháu suýt gẫy, nhưng đau lắm cháu mới dám khóc vì sợ bố mẹ bắt tách ông.Những lúc như thế, ông biết làm cháu đau ông lại an ủi: mai thích gì ông mua chonhé, mà ông mua là ông phải mua bằng được thứ tôi thích chứ chẳng nói bângquơ.Thế rồi, tôi cũng phải chuyển sang ngủ với bà để tránh ông mê ngủ, những ngàyđầu nhớ ông kinh khủng, và rồi cũng được hai năm, khi đã xây xong nhà, tôi lạimắc màn nằm ngủ cạnh ông. Có lẽ hai ông cháu khó lòng xa nhau được.Mùa đông năm ấy, trời lạnh, ông có một khoản tiền tiết kiệm nho nhỏ, ông gửi bốmẹ đi mua đệm cho ông nằm, bà đã có đệm rồi, còn cháu gái mắc màn nằm cạnhông chưa có. Bố mẹ bảo số tiền đó, bố mẹ sẽ mua đệm đẹp cho ông nằm, còn tôinằm với bà cũng được. Ông không nghe, ...

Tài liệu được xem nhiều: