Ngày còn đi học, chị, Đào và Tuyết là bộ ba nổi bật trong lớp. Chị xinh gái nhất nhưng hiền lành, Đào thông minh, sắc sảo, còn Tuyết thì nhút nhát nhưng học rất giỏi. Dù khác nhau là thế nhưng họ lại thân nhau như chị em ruột, lắm lúc chị tự hào về tình bạn của ba người. Theo dòng thời gian, 10 năm trôi qua thật nhanh, Đào lấy một ông chồng người nước ngoài giàu có và theo chồng về xứ. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Say Nắng Say NắngNgày còn đi học, chị, Đào và Tuyết là bộ ba nổi bật trong lớp. Chị xinh gái nhất nhưnghiền lành, Đào thông minh, sắc sảo, còn Tuyết thì nhút nhát nhưng học rất giỏi. Dù khácnhau là thế nhưng họ lại thân nhau như chị em ruột, lắm lúc chị tự hào về tình bạn của bangười.Theo dòng thời gian, 10 năm trôi qua thật nhanh, Đào lấy một ông chồng người nướcngoài giàu có và theo chồng về xứ. Cũng dễ hiểu thôi, Đào vốn là người khôn ngoannhưng cuộc sống gia đình hình như không hạnh phúc lắm bởi cô ấy vẫn hay than vãncùng chị, tiền không mua được hạnh phúc. Vốn là người tính xa - tính gần nên cô ấy mởmột quán ăn ở ngay tại Sài Gòn và nhờ chị thay mặt cô ấy quản lý.Chị thì lấy anh - một người đàn ông mà theo bạn bè nói là thua kém chị mọi mặt. Anhlàm thợ sửa xe gắn máy trước nhà chị ngày xưa. Anh chăm chỉ, hiền lành, tính cách cóphần đơn thuần, giản dị, anh thương thầm chị từ khi chị còn học cấp ba, ngày ngày đingang cửa hàng nhà anh. Làm vợ anh 8 năm, chị có một con gái lên 6 tuổi, lắm lúc chịcũng tự hỏi thật ra chị có yêu chồng mình qua bao năm chung sống không? Chị lấy anhbởi tấm chân tình hay cảm động trước lòng tốt, nhiệt tình khi thấy anh một tay lo lắngcho gia đình chị vào ngày ba chị đột ngột mất đi vì bạo bệnh và chị có thể tốt nghiệp ratrường cũng nhờ một phần công sức của anh.Cuộc sống của chị bình thường như bao người khác. Nhờ chăm chỉ và chịu khó, anh đãcó một cửa hàng sửa xe riêng, khá đông khách, với bốn năm người thợ vốn là đệ tử củaanh ngày xưa. Chị vẫn thong dong với công việc ổn định tại quán ăn của Đào, con gáivào lớp một, có căn nhà nhỏ xinh xắn để đi về vào mỗi buổi chiều. Cuộc sống cứ ngàyqua ngày y chang như một guồng quay định sẵn, đôi khi chị cũng thấy chán nản, tẻ nhạt.Còn phần Tuyết, long đong trong tình cảm nhưng cuối cùng cũng tìm được một bến bờcho mình dù khá muộn màng. Tuần sau là đám cưới Tuyết, chồng cô là một người đànông góa vợ và có một con riêng. Theo lời Tuyết thì anh ấy là người có trách nhiệm và yêuthương Tuyết. Ngày mai, Đào sẽ về nước tham dự đám cưới, lòng chị cứ nôn nao khinghĩ đến cảnh ngày mai đi đón Đào, gặp lại cô bạn yêu quý sau mấy năm trời.Mải lo thả hồn với những kỷ niệm, chị giật mình khi nhìn đồng hồ đã chỉ gần 11 giờkhuya mà chồng chị vẫn còn cặm cụi gì đó ngoài sân với đám kìm búa, máy móc. Chịngán ngẩm bước ra kêu anh nghỉ tay đi tắm rồi ngủ bởi ngày mai còn đưa chị ra sân baysớm để đón Đào. Đáp lại vẻ cau có của chi,̣ anh cười hiền lành và nói:- Cái máy giặt bị trục trặc, anh gắng sửa cho xong, anh sợ kêu thợ tới sửa không kịp thìem phải giặt đồ bằng tay, xà bông lại làm tay em bị dị ứng. Xong rồi em, anh dọn dẹp rồivào ngay, em ngủ trước đi.*****Khi hôn lễ chuẩn bị cử hành, chị ngồi vội xuống cái ghế trong góc khuất của nhà hàng.Từ chiều tới giờ, chị thở không ra hơi mà vẫn phải cố tươi tỉnh với khách khứa đến dự.Thêm vào, chị không quen với bộ cánh, váy áo này nhưng vì bạn, chị cũng cố gắng chotrọn buổi tối. Khi đi làm tóc, trang điểm và chuẩn bị đến đây, Đào đưa bộ nữ trang đắttiền của cô ấy và bảo chị đeo vào, trong khi chị còn chần chừ vì vốn không quen dùng đồcủa người khác và chị cũng lo ngại mình không hợp với nó thì Đào đã nói với chị:- Tư cách của một con người thì cần có thời gian mới biết được nhưng hình thức thì đậpvào mắt người ta ngay. Hôm nay là đãi tiệc bên nhà trai, hai đứa mình đại diện cho nhàgái đứng cùng Tuyết đón quan khách thì mình cũng phải làm sao cho coi được để bạn bèmình không bị mất mặt. Thấy bên nhà chồng Tuyết cũng khá giả nên mình cũng phảitương xứng.Coi như mình vì bạn đi, tụi mình với nhau có gì mà ngại.Chị thầm công nhận là Đào nói đúng, cô ấy xưa nay vẫn luôn sắc sảo và chị đành nghetheo lời bạn. Khi chị đang cúi xuống xoa gót chân mỏi nhừ vì đứng quá lâu trên đôi giàycao gót thì bỗng một ly nước được đưa ra trước mặt chị cùng giọng nói nhỏ nhẹ của mộtngười đàn ông:- Chị uống ly nước lọc có chanh này sẽ khoẻ hơn, khách đông quá nên chắc vất vả hảchị?Chị ngước lên nhìn, chủ nhân của giọng nói đó là một người đàn ông khoảng ngoài 30tuổi, khuôn mặt điển trai, dễ nhìn với đôi mắt thật đẹp. Những thứ trên người anh ta toátlên một vẻ phong độ và thành đạt. Trong khi chị bối rối không biết anh ta là ai thì anh tađã lên tiếng tiếp:- Mình tên Hoàng Quân, là khách bên đàng trai, không biết sao nhìn chị rất quen. Xin lỗinếu có gì đường đột, ngày xưa chị học trường nào vậy?Nói ra mới biết, chị và anh ta học cùng trường. Họ quen nhau như thế. Buổi tối hôm đóthật dễ chịu. Quân nói chuyện thu hút khiến câu chuyện không bị gián đoạn. Theo lờiQuân thì anh ta tự làm chủ lấy mình với một công ty ổn định, mải lo làm ăn nên không cócả thời gian để cưới vợ. Quân nheo mắt cười trêu ghẹo nói phong cách bà chủ có kháckhi nghe chị bảo chị làm về ăn uống, chị mỉm cười định giải thích nhưng rồi lại thôi. Gầnvãn tiệc thì Quân có số điện thoại của chị và ngược lại.N ...