Thông tin tài liệu:
Dù chưa thể trở về thành phố ngay được nhưng nàng vẫn rất háo hức, tất bật chuẩn bị cho đám cưới đã cận kề của mình với Quân. Từ việc nhỏ đến việc lớn, thứ gì nàng cũng muốn tự tay mua sắm và sắp xếp. Dù gì cũng là chuyện vui trăm năm của cả một đời người, tình yêu cũng không dễ mà kết thành hoa trái
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Say sóngSay sóng... Dù chưa thể trở về thành phố ngay được nhưng nàng vẫn rất háo hức, tất bậtchuẩn bị cho đám cưới đã cận kề của mình với Quân. Từ việc nhỏ đến việc lớn, thứgì nàng cũng muốn tự tay mua sắm và sắp xếp. Dù gì cũng là chuyện vui trăm nămcủa cả một đời người, tình yêu cũng không dễ mà kết thành hoa trái. Ngọt bùi,đắng cay cũng đã trải qua nhiều để cuối cùng hai con người yêu nhau cùng quyếtđịnh đi đến hôn nhân đó là một con đường dài nhiều khúc quanh thắt ruột. DùQuân lúc nào cũng có câu cửa miệng “hôn nhân là cách giết chết tâm hồn conngười ta một cách nhanh nhất và triệt để nhất”. Thì đám cưới của hai người vẫn làmột ngày vui trọng đại được nhiều chờ đón. Hai trái tim đã thật sự tìm thấy nhịpđập chung, rộn ràng trong ước vọng nâng niu hạnh phúc. Nàng làm hướng dẫn viên du lịch với những chuyến đi dài. Thường mối khiQuân gọi nàng thì máy luôn báo bận, cũng có khi máy báo ngoài vùng phủ sóng.Nàng vắng mặt ở thành phố như cơm bữa, thi thoảng lại xuất hiện đột ngột khiếnQuân chưa kịp thích nghi thì thoáng cái nàng lại tận Sapa, Tam Đảo hoặc cũng cóthể đang trên đường vào miền Tây xa lắc. Nơi mà một lập trình viên suốt ngày chỉbiết đến máy móc, tin học như Quân chưa khi nào bước đến. Trong những cuộc cụng ly bia rượu, bạn bè thường trêu Quân yêu một ngườinhư chim trời. Nên suốt đời chỉ biết ngồi một chỗ ngước lên bầu trời nhìn chú chimmang mũi tên tình yêu bay tứ phía. Quân chỉ cười bảo ừ thì có người bay cũng phảicó một người đứng đợi, chứ cùng dướn cánh bay đến lúc cả hai cùng rã rời thì lấyai nâng đỡ. Dù ngoài mặt luôn tỏ ra hạnh phúc nhưng trong lòng Quân thi thoảnglại dậy lên những đợt sóng li ti buồn, nhất là những khi nàng dời xa thành phố quálâu. Để lại mình Quân lang thang hun hút những con đường Hà Nội mỗi chiều thứbảy. Đứng tựa cầu Long Biên, nhìn những đôi lứa qua lại trao nhau bao cái nhìn âuyếm mà Quân không còn muốn cứ đứng một chỗ để đợi con chim mái bay về. Nỗinhớ nhung cùng chút bồn chồn khiến Quân nhiều lúc cũng muốn cất cánh bay. Thành phố vốn đã rất chật chội, nhất là đối với người thích chủ nghĩa xê dịchnhư nàng thì thế giới của khói xe, bụi bặm, của những tòa nhà cao tầng càng trở lênngột ngạt. Thành phố không đủ rộng dài để bao bọc trái tim thích bay nhảy củanàng. Vì thế mà nàng không bao giờ cảm thấy mệt mỏi trong những chuyến đi dài,ngay cả khi phải xa anh và những chiều cafe quán vắng ngắm mây trên trời lãngđãng trôi ngang. Nàng thương tất thảy mọi thứ thuộc về thành phố nhỏ bé củanàng. Bởi nàng thấy chúng luôn bị kìm cố, như rất muốn căng kéo, vỡ òa hoặc tanbiến vào không khí mà vẫn phải giữ nguyên hình khối. Đã có lúc nàng muốn mangQuân đi thật xa thành phố, đến một nơi nào đó mà anh có thể nhìn thấy tít tắp chântrời. Để khi hai người nắm tay nhau, nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận đượcthảm cỏ xanh mềm mát đang lướt qua dưới chân và gió thênh thang quấn quýt trênhai mái đầu căng trẻ. Nhưng cuộc sống đâu dễ để mình thích điều khiển thế nàocũng được. Nàng hiểu và Quân cũng biết. Nàng xoa dịu sự tù túng và ngột ngạt của thành phố bằng cách mang về thậtnhiều tiếng cười trên đôi môi căng mọng, mang về hương gió lạ còn vương trên tócmây sau mỗi cuộc hành trình. Chỉ cần nàng trở về, vui mừng gõ cửa và sà vàovòng tay nhau là Quân thấy vui, dẫu cho trước đó nàng có đi xa bao lâu chăng nữa.Căn phòng của Quân nếu không có nàng thì những ô cửa sổ ít khi được mở, lọ hoakhông thêm nụ mới và trên chiếc bàn làm việc sẽ thiếu những hình vẽ ngộ nghĩnhcủa nàng. Nàng tươi trẻ, căng đầy sức sống đến mức nàng đi đến đâu là ở đó niềmvui nảy nở. Quân giấu nỗi khát thèm được ôm chặt nàng trong vòng tay mình mãi,giống như nhốt màu sắc và mùi hương của một bông hoa rực rỡ. Nhưng nàng cósức mạnh của sự lan tỏa và bay bổng. Quân vẫn là người đứng một chỗ mà ngóngđợi. Giống như một quy luật bất di bất dịch mà một khi đã chấp nhận nó thì đừngmất công ca thán. Nên sáng nay, anh lại để nàng đi... *** Hôm nay nàng dẫn khách đi lễ chùa. Không gian tĩnh mịch làm những sôi nổitrong nàng đã dịu xuống nhiều. Khi đoàn khách vào chùa dâng hương, nàng ngồimột mình ngoài vườn chùa, bỗng nhiên thấy quạnh quẽ và cô đơn đến lạ. Cảm giácnày chưa bao giờ xuất hiện trong trí óc nàng. Nàng thấy nhớ mẹ, nhớ ngày nhỏ mẹthường dẫn nàng lên chùa, mắt mẹ buồn vời vợi khi không còn bố trên cõi đời nàynữa. Thi thoảng mẹ ôm nàng khóc, mẹ dặn nàng đừng tuột khỏi tầm tay mẹ quá xavì mẹ chẳng còn ai thân thuộc trên cõi đời này nữa. Mẹ gắn với màu áo nâu trầmbuồn, những câu hát ru đau đáu. Mẹ vỗ về, chở che nàng như một báu vật. Mẹ hysinh cả cuộc đời hiu hắt, đắng cay cho nàng khôn lớn. Đến khi nàng dời xa thị trấnnhỏ với nhiều khúc quanh xối xả mùa mưa, hanh hao mùa nắng thì mẹ mới quyếtđịnh đi bước nữa. Bởi mẹ rất sợ cô đơn và khi chỉ có một người thì không thể gọilà “gia đình” được. Lòng nàng tự nhiên trống hoác nhưng vẫn mừng cho mẹ. Nàng không hiểu nàng đ ...