Danh mục

Truyện ngắn Sói

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 183.39 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mùa đông rét mướt phủ ập lên thành phố. Buổi tối, ngồi trong căn phòng đóng kín, anh nghe rõ tiếng từng đụn gió thổi phù phù bên ngoài, đập lên ô cửa kính dày. Cùng với gió là tiếng tàng cây bị quật mạnh, ngả nghiêng lả lơi sột soạt trên mái nhà. Trong căn phòng của anh và M., các thói quen được duy trì một cách chuẩn mực. Sau bữa cơm tối, với tách cà phê đậm đặc, M. ngồi viết gì đó trên máy tính, giữa thanh âm nhẹ nhàng của loại nhạc new age và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Sói Sói TRUYỆN NGẮN CỦA YẾN LINHMùa đông rét mướt phủ ập lên thành phố.Buổi tối, ngồi trong căn phòng đóng kín, anh nghe rõ tiếng từng đụn gió thổi phù phù bênngoài, đập lên ô cửa kính dày. Cùng với gió là tiếng tàng cây bị quật mạnh, ngả nghiênglả lơi sột soạt trên mái nhà.Trong căn phòng của anh và M., các thói quen được duy trì một cách chuẩn mực. Saubữa cơm tối, với tách cà phê đậm đặc, M. ngồi viết gì đó trên máy tính, giữa thanh âmnhẹ nhàng của loại nhạc new age và anh thì ngồi ở một góc khác - trên chiếc bàn gỗ, xoaylưng đối diện M. cắm cúi với các phần code cho một trang web ẩm thực. Từ nhiều nămnay, công việc của anh là viết code, thiết kế web cho một số nơi. Công việc bán thời gianấy đảm bảo cho anh mức thu nhập ổn định, sự tự do trong cuộc sống. Tự mình, anh đãchấm dứt những ngày ướp mình trong căn phòng đầy mùi máy lạnh, những buổi kẹt xe,những quán bar vào cuối tuần, những mục đích càng ngày càng khiến anh mệt mỏi. Anhhài lòng với cuộc sống ở vùng ngoại ô thành phố. Vắng lạnh, thanh khiết với những sángmờ sương và những chiều lãng đãng nhìn màu trời đỏ quạch. Thời gian rảnh rỗi lúc sángsớm và buổi tối, anh tập guitar, uống cà phê, (thuốc lá thì đã bỏ từ khi quen M.). Đờisống anh trở thành thứ chuẩn mực cho những cô gái quanh đó ngưỡng mộ và số đàn ôngkhác thì ngạc nhiên bởi sợi dây đời sống khắc kỷ đang hiện rõ rệt trên dáng hình anh. Đôilúc, ánh nhìn họ khiến anh nghĩ anh là con quái vật ngang tàng đang bị buộc bằng một sợidây. Sợi dây thì mỏng mảnh, còn anh lại quá to lớn. Nên, họ đang chờ ngày sợi dây đứtkhỏi anh, và sẽ vỗ tay mừng.Mặc kệ mọi ánh nhìn kỳ quặc kia, cuộc sống của anh vẫn tuân theo trình tự anh đã sắpxếp từ hai năm nay, cùng với M. Anh không chắc M. có phải là người phụ nữ anh yêunhất hay không. Khi sống cùng M. anh thấy thoải mái, dễ chịu, không phải mang lớp mặtnạ nào. Có lẽ như vậy là đã đủ đầy cho thứ gọi là gia đình.- Anh có nghe thấy tiếng gì không?Đột ngột, M. quay nhìn anh. Và hỏi. M. khiến anh giật mình.- Em nghĩ là em vừa nghe thấy tiếng gì đó!Dứt lời, M. lấy chiếc áo khoác nhẹ vắt trên cầu thang, khoác lên người và mở cửa bước rabên ngoài. Tiếng chân M. ngắn ngủi dừng lại phía bên ngoài. Chưa đầy một phút sau, thòđầu qua cửa, giọng M. thều thào.-Trước nhà mình có một con vật đang bị thương.Anh rời khỏi màn hình, bật dậy. Mắt anh chưa quen với bóng tối. Anh phải dò dẫm từngbước một. Đi hết đoạn đường bê tông, M. rẽ về phía mảnh vườn nhỏ, nơi mấy ngườiquanh đó gom góp từ nhiều năm nay, trồng một số loại cây, hoa và cả ớt. Bóng M. trăngtrắng dẫn đường anh. Anh bắt đầu nhận diện rõ ràng nỗi sợ hãi đang phả đầy bầu khôngkhí buốt lạnh quanh anh và M. Một con vật bị thương? Tại sao lại có một con vật bịthương? Tại sao nó lại xuất hiện trong vườn? Thi thoảng, gã lái xe tải ở dãy phòng trọbên cạnh vắt xác một con rắn lục chết trên vai, nghêu ngao khoe mới đập chết nó trongvườn. Hoặc mấy tay bảo vệ bên cạnh chụm nhau rượt bắt một con mèo hoang và làm thịtngay trong tối đó.- Để em bật đèn pin!Giọng M. run run, tay loạc choạc bấm phím chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại trắng đenmà có lần anh nhất quyết bắt M. phải đổi trở nên hữu dụng bởi chiếc đèn pin đính kèm.Làn sáng trắng lờ nhờ hắt thẳng vào gốc cây lựu, soi sáng vật thể đang nằm rên rỉ. Mộtcon chó! Anh buông ra nhận xét sau khi đã nhìn kỹ vào con vật đang nằm thoi thóp. Đôimắt trong bóng đêm ánh màu xanh lục, sợ hãi khẽ ngước lên nhìn hai kẻ không phải làđồng loại của nó vừa xuất hiện. Tiếng rên ư ử không thoát ra khỏi cuống họng. Con vậtsợ hãi, toan đứng lên bỏ đi, nhưng vừa đứng dậy, ngay lập tức nó đã ngã khuỵu xuống.Rồi dường như biết mình không thể thoát khỏi những đôi mắt đang nhìn mình chămchăm kia, đành nằm im. Riêng đôi mắt nó vẫn cảnh giác, không rời khỏi anh và M. Cảmgiác như giữa sáu con mắt đang diễn ra cuộc đọ sức, và phần thắng đã thuộc về giống loàicao cấp hơn. Vẫn trong tư thế ngồi, anh nhích từng chút một về phía bụi cây, dè dặt. Ánhsáng đèn pin lia khắp thân thể lông lá xồm xoàm, dừng lại nơi vết thương lớn ở vai vàlưng. Vết thương gần bằng bàn tay anh, sâu hoắm, lở loét. Anh có thể nghe thấy mùi tanhsộc lên mũi. Anh lợm giọng. M. đưa tay bịt mũi, gắng ngăn cơn buồn nôn.- Nó bị thương rồi. Chắc bị đói nữa. Em lấy cho nó bát sữa.M. nhanh chóng trở lại với bát sữa tươi. Nhẹ nhàng, thận trọng, anh đặt bát sữa trước mặtcon vật, lẹ làng rút tay về, vừa đủ an toàn để không bất thần bị cắn. Con vật đưa mũi hítvài cái, đầu lưỡi chạm nhẹ xuống bát, liếm láp mấy cái. Chỉ mấy cái thôi, rồi dừng lại.Tiếng ư ư mỗi lúc một nặng nề hơn. Anh sực nhớ, nó là một con chó hoang. Chó hoangkhông thích uống sữa. Giống như những đứa trẻ lang thang nghèo đói vậy. Chúng khôngquen uống sữa, vì liền sau đó, chúng sẽ bị tiêu chảy.- Em sẽ lấy cho nó ít thịt sống trong tủ lạnh.Quả con vật nhanh chóng nhai ngấu ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: