![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Truyện ngắn Tháng ngày có em: Phần 1
Số trang: 163
Loại file: pdf
Dung lượng: 807.11 KB
Lượt xem: 7
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Người bạn đồng học cũ của tôi là Dương Sơn vừa tham dự đại hội Văn bút ký ở Tokyo về. Gặp tôi ở phi trường, anh đã cho biết là Anh Tử vẫn còn sống và hiện đã là một nữ văn sĩ nổi tiếng ở Nhật. Tin đến với tôi quá đột ngột và bất ngờ khiến tôi không biết mình đã nghe lầm không. Bởi vì một cô gái hiền lành, yếu đuối sống giữa thời bom đạn, rồi đột nhiên bặt tin suốt mười tám năm trời, giờ lại nghe tin còn sống mà lại nổi danh nữa. Chẳng phải là huyễn hoặc như chỉ có trong tiểu thuyết ư?... Trên đây là đoạn mở đầu của truyện ngắn Tháng ngày có em mời các bạn đọc tham khảo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Tháng ngày có em: Phần 1Tháng ngày có em Tác giả: Từ Tốc Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ Từ Tốc Tháng Ngày Có Em Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ Chương 1Người bạn đồng học cũ của tôi là Dương Sơn vừa tham dự đại hội Văn bút ởTokyo về. Gặp tôi ở phi trường, anh đã cho biết là Anh Tử vẫn còn sống và hiện đãlà một nữ văn sĩ nổi tiếng ở đất Nhật.Tin đến với tôi quá đột ngột và bất ngờ, khiến tôi không biết mình đã nghe lầmkhông. Bởi vì một cô gái hiền lành, yếu đuối sống giữa thời đạn bom, rồi đột nhiênbặt tin suốt mười tám năm trời, giờ lại nghe tin còn sống mà lại nổi danh nữa.Chẳng phải là huyễn hoặc như chỉ có trong tiểu thuyết ư?Nhưng sự huyễn hoặc đó lại khiến tôi sững sờ đến độ muốn kêu to. Ở đây tôi cầnnói rõ một điều. Anh Tử là một cô gái Nhật sống trên đất Trung Hoa trong thờiNhật Hoa chiến tranh. Một cuộc chiến khốc liệt trong bối cảnh đệ nhị thế chiến. Vàsau đó tôi và nàng đã mất liên lạc nhau suốt mười tám năm đằng đẵng.Chuyện mười tám năm qua nào có thể diễn đạt trong một vài câu ngắn? Nên tôi đãnắm lấy tay Dương Sơn kéo đến một quán rượu gần đó. Thứ nhất là để rửa bụi chongười bạn vừa đi xa về và thứ hai là để chúc mừng cho sự thành công trên đườngvăn học của cố nhân.Trên đường đi, Dương Sơn đã thích thú ngắm những cô nữ sinh hồn nhiên với cặpsách trên tay, mà mơ màng đến những kỷ niệm ngày xưa cũ. Anh ta nói với tôi.- Ngươi còn nhớ đến cảnh chúng mình còn ở thời trung học không? Anh Tử cũnggiống như những gái kia, ưa nói ưa cười như con sáo nhở.“Chim Yến nhỏ” là một những biệt hiệu của Anh Tử. Tôi thầm khen cái trí nhờ tốtcủa Dương Sơn. Điều anh chàng nói khiến tôi nhớ lại cái hình ảnh bé nhỏ xinh xắncủa người xưa. Bất giác tôi thở dài.- Có điều, bây giờ bọn mình đứa nào cũng trên bốn mươi rồi. Vì vậy bây giờ chắchẳn Anh Tử không còn là chim Yến nữa đâu. Ai cũng già…Dương Sơn lắc đầu, cười nói.- Anh Tử chẳng thấy già, có điều cô ấy gầy hơn trước. Vẫn còn đẹp, đẹp một cáchyếu đuối. Nếu mà không sợ vi trùng lao thì khi gặp nàng, tao chắc mi vẫn có thểmê tít đi được.Tôi ngạc nhiên.- Sao? Nàng đang bệnh ư?Dương Sơn thở dài.- Trải qua bao nhiêu gian truân khổ nhọc, không chết đã là may rồi, bệnh nào cónghĩa lý gì?Dương Sơn thời tuổi trẻ, nổi tiếng là anh chàng tinh quái, hắn có biệt danh là “Quỷma lanh”. Thông minh, lanh lợi, kiên nhẫn nhưng tinh nghịch. Đôi lúc như kẻ hậnđời. Nhưng sự việc này có thể coi là do hoàn cảnh tạo nên. Chiến tranh! Bao nhiêumơ ước của chàng trai mới lớn đều biến thành ảo ảnh, rồi còn bị vợ ly dị. Bất mãnđã biến anh thành con người cuồng ngạo, cay đắng với cuộc đời, vì vậy với nhữnggì người khác xem là khẩn trương, quan trọng, thì hắn lại ung dung, thư thả, xemsự việc chẳng ra ký lô nào cả. Chuyện người khác đắc chí xem như thắng lợi thìvới hắn lại là chuyện tầm thường. Hắn thích nói chuyện trên trời dưới biển hơn làchuyện chính danh. Nhiều lúc khiến người đối diện không biết nên cười hay mếu.Tại một quán ăn bình thường, tôi gọi một chai rượu cao độ, rồi nâng ly lên nói.- Nào! Ông bạn ma lanh của ta. Hãy nâng ly uống mừng cho Anh Tử bọn mình đi.Trước kia Dương Sơn chẳng hề uống rượu. Nhưng hôm ấy hắn đã uống liền mộthơi ba ly. Xong ngồi lặng yên hút thuốc. Hắn thẫn thờ nhìn những làn khói thuốcđang tỏa ra bay lên một cách trầm tư. Thấy vậy, tôi hỏi.- Anh Tử bệnh có nặng lắm không?- Chưa đến đỗi nào… Mong là ma quỷ cầu hộ cho nàng.Tôi ngạc nhiên.- Mi nói gì lạ vậy? Say rồi à?- Không ta chưa say, chỉ có Thượng đế là say. – Dương Sơn vừa cười vừa nói –Ông trời đã khiến cho cuộc đời này điên đảo khiến ta chỉ còn thấy ma quỷ là đángtin thôi.Tôi biết Dương Sơn đã bắt đầu nói ngông. Châm biếm là nguồn vui của anh chàng.Tôi vội cắt ngang để tránh anh chàng đi đến chỗ bi phẫn. Tôi hỏi.- Anh biết là Anh Tử đã lập gia đình chưa? Với người đang bệnh hoạn, có một máiấm gia đình là chỗ nương tựa tốt nhất.Dương Sơn nhún vai.- Người thông minh chẳng bao giờ lập gia đình cậu ạ.- Sao vậy?Dương Sơn rót đầy cốc rượu, nói.- Chẳng hạn như chuyện uống rượu đây. Lần đầu uống là vì hiếu kỳ, đến lần thứhai uống là vì bị kích thích. Còn tiếp tục uống thì rõ là vì mê muội, mất khôn rồi.Anh Tử là cô nàng thông minh nên chẳng muốn thử lần thứ ba.- Chẳng lẽ Anh Tử vẫn còn nhớ đến Uông Đông Nguyên và Ngô Hán Thanh?- Có nhớ thì chỉ khó một lúc là hả hê. Tính tình của người đàn bà có bản lãnh làthế. Giữ cũng được mà buôn cũng dễ.Tôi không đồng tình.- Nhưng đàn bà có thế nào thì cũng chỉ là đàn bà, đúng ra ngươi phải khuyên nàngtìm một nơi để tựa. Giờ này không lập gia đình thì đến bao giờ mới lập? – Tôi thởdài nói – Đời người con gái giống như cánh hoa anh đào. Sớm nở tối tàn. Đâu tươiđược bao lâu?Dương Sơn hớp một hớp rượu nói.- Chuyện đó cũng không nhất thiết. Cây đã có quả rồi thì… À quên. Ta quên chongươi biết một điều, đấy là con gái của Anh Tử gi ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Tháng ngày có em: Phần 1Tháng ngày có em Tác giả: Từ Tốc Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ Từ Tốc Tháng Ngày Có Em Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ Chương 1Người bạn đồng học cũ của tôi là Dương Sơn vừa tham dự đại hội Văn bút ởTokyo về. Gặp tôi ở phi trường, anh đã cho biết là Anh Tử vẫn còn sống và hiện đãlà một nữ văn sĩ nổi tiếng ở đất Nhật.Tin đến với tôi quá đột ngột và bất ngờ, khiến tôi không biết mình đã nghe lầmkhông. Bởi vì một cô gái hiền lành, yếu đuối sống giữa thời đạn bom, rồi đột nhiênbặt tin suốt mười tám năm trời, giờ lại nghe tin còn sống mà lại nổi danh nữa.Chẳng phải là huyễn hoặc như chỉ có trong tiểu thuyết ư?Nhưng sự huyễn hoặc đó lại khiến tôi sững sờ đến độ muốn kêu to. Ở đây tôi cầnnói rõ một điều. Anh Tử là một cô gái Nhật sống trên đất Trung Hoa trong thờiNhật Hoa chiến tranh. Một cuộc chiến khốc liệt trong bối cảnh đệ nhị thế chiến. Vàsau đó tôi và nàng đã mất liên lạc nhau suốt mười tám năm đằng đẵng.Chuyện mười tám năm qua nào có thể diễn đạt trong một vài câu ngắn? Nên tôi đãnắm lấy tay Dương Sơn kéo đến một quán rượu gần đó. Thứ nhất là để rửa bụi chongười bạn vừa đi xa về và thứ hai là để chúc mừng cho sự thành công trên đườngvăn học của cố nhân.Trên đường đi, Dương Sơn đã thích thú ngắm những cô nữ sinh hồn nhiên với cặpsách trên tay, mà mơ màng đến những kỷ niệm ngày xưa cũ. Anh ta nói với tôi.- Ngươi còn nhớ đến cảnh chúng mình còn ở thời trung học không? Anh Tử cũnggiống như những gái kia, ưa nói ưa cười như con sáo nhở.“Chim Yến nhỏ” là một những biệt hiệu của Anh Tử. Tôi thầm khen cái trí nhờ tốtcủa Dương Sơn. Điều anh chàng nói khiến tôi nhớ lại cái hình ảnh bé nhỏ xinh xắncủa người xưa. Bất giác tôi thở dài.- Có điều, bây giờ bọn mình đứa nào cũng trên bốn mươi rồi. Vì vậy bây giờ chắchẳn Anh Tử không còn là chim Yến nữa đâu. Ai cũng già…Dương Sơn lắc đầu, cười nói.- Anh Tử chẳng thấy già, có điều cô ấy gầy hơn trước. Vẫn còn đẹp, đẹp một cáchyếu đuối. Nếu mà không sợ vi trùng lao thì khi gặp nàng, tao chắc mi vẫn có thểmê tít đi được.Tôi ngạc nhiên.- Sao? Nàng đang bệnh ư?Dương Sơn thở dài.- Trải qua bao nhiêu gian truân khổ nhọc, không chết đã là may rồi, bệnh nào cónghĩa lý gì?Dương Sơn thời tuổi trẻ, nổi tiếng là anh chàng tinh quái, hắn có biệt danh là “Quỷma lanh”. Thông minh, lanh lợi, kiên nhẫn nhưng tinh nghịch. Đôi lúc như kẻ hậnđời. Nhưng sự việc này có thể coi là do hoàn cảnh tạo nên. Chiến tranh! Bao nhiêumơ ước của chàng trai mới lớn đều biến thành ảo ảnh, rồi còn bị vợ ly dị. Bất mãnđã biến anh thành con người cuồng ngạo, cay đắng với cuộc đời, vì vậy với nhữnggì người khác xem là khẩn trương, quan trọng, thì hắn lại ung dung, thư thả, xemsự việc chẳng ra ký lô nào cả. Chuyện người khác đắc chí xem như thắng lợi thìvới hắn lại là chuyện tầm thường. Hắn thích nói chuyện trên trời dưới biển hơn làchuyện chính danh. Nhiều lúc khiến người đối diện không biết nên cười hay mếu.Tại một quán ăn bình thường, tôi gọi một chai rượu cao độ, rồi nâng ly lên nói.- Nào! Ông bạn ma lanh của ta. Hãy nâng ly uống mừng cho Anh Tử bọn mình đi.Trước kia Dương Sơn chẳng hề uống rượu. Nhưng hôm ấy hắn đã uống liền mộthơi ba ly. Xong ngồi lặng yên hút thuốc. Hắn thẫn thờ nhìn những làn khói thuốcđang tỏa ra bay lên một cách trầm tư. Thấy vậy, tôi hỏi.- Anh Tử bệnh có nặng lắm không?- Chưa đến đỗi nào… Mong là ma quỷ cầu hộ cho nàng.Tôi ngạc nhiên.- Mi nói gì lạ vậy? Say rồi à?- Không ta chưa say, chỉ có Thượng đế là say. – Dương Sơn vừa cười vừa nói –Ông trời đã khiến cho cuộc đời này điên đảo khiến ta chỉ còn thấy ma quỷ là đángtin thôi.Tôi biết Dương Sơn đã bắt đầu nói ngông. Châm biếm là nguồn vui của anh chàng.Tôi vội cắt ngang để tránh anh chàng đi đến chỗ bi phẫn. Tôi hỏi.- Anh biết là Anh Tử đã lập gia đình chưa? Với người đang bệnh hoạn, có một máiấm gia đình là chỗ nương tựa tốt nhất.Dương Sơn nhún vai.- Người thông minh chẳng bao giờ lập gia đình cậu ạ.- Sao vậy?Dương Sơn rót đầy cốc rượu, nói.- Chẳng hạn như chuyện uống rượu đây. Lần đầu uống là vì hiếu kỳ, đến lần thứhai uống là vì bị kích thích. Còn tiếp tục uống thì rõ là vì mê muội, mất khôn rồi.Anh Tử là cô nàng thông minh nên chẳng muốn thử lần thứ ba.- Chẳng lẽ Anh Tử vẫn còn nhớ đến Uông Đông Nguyên và Ngô Hán Thanh?- Có nhớ thì chỉ khó một lúc là hả hê. Tính tình của người đàn bà có bản lãnh làthế. Giữ cũng được mà buôn cũng dễ.Tôi không đồng tình.- Nhưng đàn bà có thế nào thì cũng chỉ là đàn bà, đúng ra ngươi phải khuyên nàngtìm một nơi để tựa. Giờ này không lập gia đình thì đến bao giờ mới lập? – Tôi thởdài nói – Đời người con gái giống như cánh hoa anh đào. Sớm nở tối tàn. Đâu tươiđược bao lâu?Dương Sơn hớp một hớp rượu nói.- Chuyện đó cũng không nhất thiết. Cây đã có quả rồi thì… À quên. Ta quên chongươi biết một điều, đấy là con gái của Anh Tử gi ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Tháng ngày có em Ebook Tháng ngày có em Văn học Trung Quốc Tiểu thuyết Trung Quốc Tiểu thuyết của Từ Tốc Tiểu thuyết lãng mạnTài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 294 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 102 0 0 -
2 trang 80 0 0
-
156 trang 40 0 0
-
Giáo trình Văn học Trung Quốc (dùng cho hệ đào tạo từ xa): Phần 1
255 trang 38 0 0 -
7 trang 38 0 0
-
178 trang 36 0 0
-
tiếng thời gian du dương: phần 2
233 trang 35 0 0 -
2 trang 34 0 0
-
thư gửi về trung quốc xa xưa: phần 2
136 trang 33 0 0