Truyện ngắn Tháng ngày có em: Phần 2
Số trang: 153
Loại file: pdf
Dung lượng: 626.33 KB
Lượt xem: 7
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Mời các bạn tiếp tục theo dõi diễn biến của câu chuyện qua phần 2 của tiểu thuyết Tháng ngày có em. Lấy bối cảnh thời Dân quốc, tác giả Từ Tốc đã khắc họa được hình ảnh của từng nhân vật trong truyện, qua đó cũng giúp người đọc có cái nhìn chân thực về xã hội Trung Hoa thời bấy giờ. Với lời dịch mượt mà của dịch giả Liêu Quốc Nhĩ, hy vọng cuốn tiểu thuyết này sẽ mang lại cho bạn những phút giây bổ ích.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Tháng ngày có em: Phần 2 Từ Tốc Tháng Ngày Có Em Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ Chương 23Được thả từ ngục tối ra. Chúng tôi phải đối diện với một nỗi đau đớn khác. Đó làcái chết của thầy DươngTrong buổi tang lễ nhà trường tổ chức. Ông Hiệu trưởng vừa khóc vừa đọc văn tế.Đương nhiên lũ học trò chúng tôi cũng không cầm được nước mắt.Mọi người yên lặng. Khác với thái độ cố hữu ngày thường, hôm đó chúng tôi đềusắp hàng ngay ngắn. Mỗi người mang một băng vải đen trên tay. Một đóa hoatrắng cài trên ngực. Đội nhạc đứng đầu với những bản nhạc buồn tiễn đưa linh hồnmột nhà giáo tận tụy với nghề nghiệp lại yêu nước.Những đứa học trò lớp 12 chúng tôi bị bắt hôm nọ, đứa nào cũng đòi được khiêngcổ áo quan của thầy. Thầy Dương sống độc thân không con cái. Vương Ngọc Anhlấy danh nghĩa là con nuôi mặc áo trắng cử tang đi đầu trước linh cửu.Thầy Dương được chôn trên mảnh đất trống cạnh pháp trường. Chúng tôi ngạcnhiên sao lại để thầy nằm đó thì thầy Hiệu trưởng giải thích đây là ý nguyên củathầy, thầy Dương muốn nằm cạnh những người đã ngã xuống.Một thước huyệt mộ, một nắm đất vàng, chỉ bấy nhiêu đó để đánh dấu một kiếpngười. Vị thầy khả mến, đáng trân trọng của chúng tôi đã ra đi từ đây, để làm bạnvới cỏ cây, giun dế vô tư.Tang lễ cử hành xong, bọn tôi xếp hàng tề chỉnh trở về trường. Một vài đứa vì quáquý yêu thầy nên ở lại, trong đó có Lưu Đại Khôi là đứa đã thoát khỏi cảnh giamcầm. Chúng tôi hỏi Khôi về quá trình tuẩn tiết của thầy Dương, hắn đứng yên lặngrất lâu trước nấm mộ thầy để đè nén những xúc động trong lòng rồi mới chậm rãikể.- Chắc có lẻ chỉ có mình tôi là thấy rõ, vì lúc đó thầy Hiệu trưởng còn bận với đámhiến binh. Rõ ràng là Suzuki biết rất rõ lý lịch thầy. Hắn dùng mọi hình thức để đedọa bắt thầy khai toàn bộ tổ chức du kích và những hành động kháng Nhật của lũhọc trò thầy. Thế là thầy Dương chẳng còn cách lựa chọn nào khác, ngoài cái chết.Lưu Đại Khôi yên lặng một chút mới nói tiếp.- Và để tôn trọng thầy, tôi đề nghị từ đây về sau đừng ai gọi thầy bằng cái biệtdanh “lão sơn dương” nữa.Mọi người đồng thanh tán đồng ngay.Sau đó Lưu Đại Khôi chậm rãi kể.- Hẳn các bạn không thể hình dung được thầy Dương là một con người vĩ đại cỡnào đâu. Cũng không thể mường tượng được lúc chết thầy đã anh dũng hiên ngangra đi ra sao! Vì vậy… bên cạnh những điều cần thiết tôi không biết có nên giữ lạimột ít bí mật về thầy không?Cao Triết Huê nóng nảy.- Dù gì thầy Dương cũng đã chết rồi. Có gì mà phải giấu nữa chứ?Dương Sơn cũng nói.- Tôi nghĩ chúng ta đều là học trò của thầy thì chẳng có gì phải giấu. Uông ĐôngNguyên nói thầy chết vì sợ tội. Nhưng tội gì? Có liên hệ đến du kích không?Lưu Đại Khôi gật đầu.- Đương nhiên là có, nhưng câu chuyện rất phức tạp chứ không đơn giản như tatưởng. Bây giờ mọi người hãy ngồi yên lặng nghe tôi kể nhé:“Khi trung úy Suzuki tìm đến các bạn, ông Hiệu trưởng bảo tôi đi thông báo vàtrấn an cả trường. Tôi nghĩ trong tình trạng này sự an nguy của các bạn là quantrọng và chỉ có một người mới có thể cứu được các là là thầy Uông Đông Nguyên,nên chạy đi tìm ông ta trước. Nhưng khi đến nơi thì mới thấy thầy đã không có mặttrong trường. Hỏi ra mới biết ông ta đã báo trước với văn phòng là phải nghỉ mộtngày. Lúc đó ngoài cửa trường lính Nhật đứng đông đặc. Tôi đành quay vào tìmthầy Dương định hội ý xem có cách nào cứu các bạn không? Thầy Dương đangdạy lớp 11. Thế là tôi vào bàn cuối lớp ngồi, viết một mảnh giấy nhỏ báo tin nhờchuyển lên thầy. Thầy Dương xem mảnh giấy xong, rất bình tĩnh vẫn tiếp tục giảngđoạn sử oai hùng lúc tổ quốc sắp diệt vong thời Nam Tống. Tôi ngồi dưới mà lòngnhư lửa đốt. Tại sao thầy có thể bình thản trong lúc này? Không những thế tôi còncó ý trách thầy quá vô tình…“Sau đó mới biết là mình nghĩ oan cho thầy. Nhân cách thầy cao vời vợi như núiThái Sơn. Tầm mắt ta thì lại thấp như ếch ngồi đáy giếng…”Lưu Đại Khôi nói đến đây xúc động đến nghẹn lời. Anh ta cầm một hòn đất bópvụn mà hai dòng lệ chảy dài.Mọi người nhìn nhau, có người nói.- Thầy bình tĩnh như vậy hẳn là đã có sự sắp xếp?- Biết bọn mình bị bắt tự nhiên nhảy vào can thiệp để liên lụy sao?Lưu Đại Khôi lau nước mắt.- Cũng đúng! Nhưng ngay lúc đó tôi nhìn ra cửa lớp thấy Suzuki đứng bên ngoàinhìn đăm đăm vào lớp. Chủ yếu hắn nhìn thầy Dương.Vương Ngọc Anh vọt miệng.- Vậy có nghĩa là thầy Dương đã chết bởi tay Suzuki rồi.Dương Sơn hoài nghi.- Nhưng bọn hiến binh Nhật đã tìm được chứng cứ gì? Có lẽ tại lúc đó thầy Dươngbất bình nên nói vài điều xúc phạm đến bọn lính Nhật.Lưu Đại Khôi lắc đầu.- Không đâu! Hình như họ đã có sẵn kế hoạch bắt thầy Dương từ lúc đến trường.Các bạn có biết vì sao lúc các bạn bị dẫn đi không có Suzuki không? Hắn bàychuyện bắt các bạn, đó chỉ là màn kịch phụ.Mọi người ngạc nhiên.- Sự thật như vậy à?Lưu Đại Khôi gật đầu- Tôi không biết phải nói thế nào, ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Tháng ngày có em: Phần 2 Từ Tốc Tháng Ngày Có Em Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ Chương 23Được thả từ ngục tối ra. Chúng tôi phải đối diện với một nỗi đau đớn khác. Đó làcái chết của thầy DươngTrong buổi tang lễ nhà trường tổ chức. Ông Hiệu trưởng vừa khóc vừa đọc văn tế.Đương nhiên lũ học trò chúng tôi cũng không cầm được nước mắt.Mọi người yên lặng. Khác với thái độ cố hữu ngày thường, hôm đó chúng tôi đềusắp hàng ngay ngắn. Mỗi người mang một băng vải đen trên tay. Một đóa hoatrắng cài trên ngực. Đội nhạc đứng đầu với những bản nhạc buồn tiễn đưa linh hồnmột nhà giáo tận tụy với nghề nghiệp lại yêu nước.Những đứa học trò lớp 12 chúng tôi bị bắt hôm nọ, đứa nào cũng đòi được khiêngcổ áo quan của thầy. Thầy Dương sống độc thân không con cái. Vương Ngọc Anhlấy danh nghĩa là con nuôi mặc áo trắng cử tang đi đầu trước linh cửu.Thầy Dương được chôn trên mảnh đất trống cạnh pháp trường. Chúng tôi ngạcnhiên sao lại để thầy nằm đó thì thầy Hiệu trưởng giải thích đây là ý nguyên củathầy, thầy Dương muốn nằm cạnh những người đã ngã xuống.Một thước huyệt mộ, một nắm đất vàng, chỉ bấy nhiêu đó để đánh dấu một kiếpngười. Vị thầy khả mến, đáng trân trọng của chúng tôi đã ra đi từ đây, để làm bạnvới cỏ cây, giun dế vô tư.Tang lễ cử hành xong, bọn tôi xếp hàng tề chỉnh trở về trường. Một vài đứa vì quáquý yêu thầy nên ở lại, trong đó có Lưu Đại Khôi là đứa đã thoát khỏi cảnh giamcầm. Chúng tôi hỏi Khôi về quá trình tuẩn tiết của thầy Dương, hắn đứng yên lặngrất lâu trước nấm mộ thầy để đè nén những xúc động trong lòng rồi mới chậm rãikể.- Chắc có lẻ chỉ có mình tôi là thấy rõ, vì lúc đó thầy Hiệu trưởng còn bận với đámhiến binh. Rõ ràng là Suzuki biết rất rõ lý lịch thầy. Hắn dùng mọi hình thức để đedọa bắt thầy khai toàn bộ tổ chức du kích và những hành động kháng Nhật của lũhọc trò thầy. Thế là thầy Dương chẳng còn cách lựa chọn nào khác, ngoài cái chết.Lưu Đại Khôi yên lặng một chút mới nói tiếp.- Và để tôn trọng thầy, tôi đề nghị từ đây về sau đừng ai gọi thầy bằng cái biệtdanh “lão sơn dương” nữa.Mọi người đồng thanh tán đồng ngay.Sau đó Lưu Đại Khôi chậm rãi kể.- Hẳn các bạn không thể hình dung được thầy Dương là một con người vĩ đại cỡnào đâu. Cũng không thể mường tượng được lúc chết thầy đã anh dũng hiên ngangra đi ra sao! Vì vậy… bên cạnh những điều cần thiết tôi không biết có nên giữ lạimột ít bí mật về thầy không?Cao Triết Huê nóng nảy.- Dù gì thầy Dương cũng đã chết rồi. Có gì mà phải giấu nữa chứ?Dương Sơn cũng nói.- Tôi nghĩ chúng ta đều là học trò của thầy thì chẳng có gì phải giấu. Uông ĐôngNguyên nói thầy chết vì sợ tội. Nhưng tội gì? Có liên hệ đến du kích không?Lưu Đại Khôi gật đầu.- Đương nhiên là có, nhưng câu chuyện rất phức tạp chứ không đơn giản như tatưởng. Bây giờ mọi người hãy ngồi yên lặng nghe tôi kể nhé:“Khi trung úy Suzuki tìm đến các bạn, ông Hiệu trưởng bảo tôi đi thông báo vàtrấn an cả trường. Tôi nghĩ trong tình trạng này sự an nguy của các bạn là quantrọng và chỉ có một người mới có thể cứu được các là là thầy Uông Đông Nguyên,nên chạy đi tìm ông ta trước. Nhưng khi đến nơi thì mới thấy thầy đã không có mặttrong trường. Hỏi ra mới biết ông ta đã báo trước với văn phòng là phải nghỉ mộtngày. Lúc đó ngoài cửa trường lính Nhật đứng đông đặc. Tôi đành quay vào tìmthầy Dương định hội ý xem có cách nào cứu các bạn không? Thầy Dương đangdạy lớp 11. Thế là tôi vào bàn cuối lớp ngồi, viết một mảnh giấy nhỏ báo tin nhờchuyển lên thầy. Thầy Dương xem mảnh giấy xong, rất bình tĩnh vẫn tiếp tục giảngđoạn sử oai hùng lúc tổ quốc sắp diệt vong thời Nam Tống. Tôi ngồi dưới mà lòngnhư lửa đốt. Tại sao thầy có thể bình thản trong lúc này? Không những thế tôi còncó ý trách thầy quá vô tình…“Sau đó mới biết là mình nghĩ oan cho thầy. Nhân cách thầy cao vời vợi như núiThái Sơn. Tầm mắt ta thì lại thấp như ếch ngồi đáy giếng…”Lưu Đại Khôi nói đến đây xúc động đến nghẹn lời. Anh ta cầm một hòn đất bópvụn mà hai dòng lệ chảy dài.Mọi người nhìn nhau, có người nói.- Thầy bình tĩnh như vậy hẳn là đã có sự sắp xếp?- Biết bọn mình bị bắt tự nhiên nhảy vào can thiệp để liên lụy sao?Lưu Đại Khôi lau nước mắt.- Cũng đúng! Nhưng ngay lúc đó tôi nhìn ra cửa lớp thấy Suzuki đứng bên ngoàinhìn đăm đăm vào lớp. Chủ yếu hắn nhìn thầy Dương.Vương Ngọc Anh vọt miệng.- Vậy có nghĩa là thầy Dương đã chết bởi tay Suzuki rồi.Dương Sơn hoài nghi.- Nhưng bọn hiến binh Nhật đã tìm được chứng cứ gì? Có lẽ tại lúc đó thầy Dươngbất bình nên nói vài điều xúc phạm đến bọn lính Nhật.Lưu Đại Khôi lắc đầu.- Không đâu! Hình như họ đã có sẵn kế hoạch bắt thầy Dương từ lúc đến trường.Các bạn có biết vì sao lúc các bạn bị dẫn đi không có Suzuki không? Hắn bàychuyện bắt các bạn, đó chỉ là màn kịch phụ.Mọi người ngạc nhiên.- Sự thật như vậy à?Lưu Đại Khôi gật đầu- Tôi không biết phải nói thế nào, ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Tháng ngày có em Ebook Tháng ngày có em Văn học Trung Quốc Tiểu thuyết Trung Quốc Tiểu thuyết của Từ Tốc Tiểu thuyết lãng mạnGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
156 trang 38 0 0
-
7 trang 37 0 0
-
Giáo trình Văn học Trung Quốc (dùng cho hệ đào tạo từ xa): Phần 1
255 trang 35 0 0 -
2 trang 33 0 0
-
178 trang 32 0 0
-
Nghiên cứu văn hóa và văn học Trung Quốc: Phần 1
139 trang 31 0 0 -
thư gửi về trung quốc xa xưa: phần 2
136 trang 30 0 0