Tôi đến dự đám tang của Hà Thanh Bình, chủ tịch huyện. Hà Thanh Bình là một người nổi tiếng cứng rắn, thanh liêm. Anh ta chết rất trẻ, khiến ai cũng đồn đãi là anh ta bị siđa. Người ta xầm xì bàn tán, người như vậy chắc không phải bệnh đó đâu. Kẻ bỉu môi, ôi dào, chắc cũng ăn chơi trác táng nên như vậy. Bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, nhưng bên trong chứa một ổ vi rút đó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Thánh nữ Thánh nữ TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THỊ THANH HIỀNTôi đến dự đám tang của Hà Thanh Bình, chủ tịch huyện. Hà Thanh Bình là một ngườinổi tiếng cứng rắn, thanh liêm. Anh ta chết rất trẻ, khiến ai cũng đồn đãi là anh ta bị siđa.Người ta xầm xì bàn tán, người như vậy chắc không phải bệnh đó đâu. Kẻ bỉu môi, ôidào, chắc cũng ăn chơi trác táng nên như vậy. Bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, nhưngbên trong chứa một ổ vi rút đó. Chẳng phải tay giám đốc công ty xuất nhập khẩu rất bệ vệphương phi vừa rồi cũng mới chết vì bệnh si đa đó sao. Còn bao nhiêu người như thếchứa quả sầu riêng trong mình nữa nào ai biết được. Chỉ khi nào lăn đùng ra chết thì thiênhạ mới hay.Vợ anh ta, Phạm Kim Thu, đã tự mình đọc điếu văn dù lãnh đạo cơ quan đã có điếu vănmang đến. Sự phá cách này khiến ai cũng chăm chú lắng nghe. Ráo quảnh, không mộtgiọt nước mắt, Kim Thu đã nêu bật những cống hiến của chồng mình cho xã hội. Bất ngờ,Kim Thu hỏi có ai thắc mắc vì sao Hà Thanh Bình chết hay không? Đám đông im phắt.Kim Thu nói, giọng đanh thép, là bệnh Aids đó và chính cô cũng đã bị lây bệnh. Cô đãbiến đám tang thành buổi cáo buộc tội lỗi kẻ đã nhẫn tâm giết chết chồng cô một cách dãman như vậy. Ai cũng ngạc nhiên, chồng cô bị bệnh Aids có liên quan gì đến ai chứ?Tôi đứng lặng nhìn người phụ nữ đẹp tựa thiên thần đang nhìn chăm chăm vào đám đôngkia. Cô có thấy tôi không?Dường như tôi không phải dự đám tang mà là dự buổi lễ rước Thánh nữ năm xưa. Hồi đó,không biết ai là người đã đề xuất, sao lớp mình không tổ chức một buổi thi hoa hậu nhỉ?Con gái lớp mình người nào cũng đẹp, chọn ra một người để tôn vinh chứ. Bọn con gáimắc cỡ lắc đầu nguầy nguậy. Bọn con trai sốt sắng lo khâu tổ chức. Có đứa đề nghị:“Mình sẽ tổ chức vào hôm cắm trại 26 tháng 3, làm cho các lớp khác phải lé mắt. Thế làbọn con trai xúm nhau họp bàn. Lấy giấy màu cắt khâu thành bộ xiêm y rực rỡ và chiếcvương miện cũng bằng giấy màu bạc đính những hạt cườm lấp lánh. Danh hiệu sẽ là gì?Là hoa hậu hay hoa khôi? Có Á hậu, Á khôi hay không? Tôi hùng hồn đề nghị. Thi hoahậu thường lắm. Mình phải biến cuộc thi bằng lễ rước Thánh nữ. Người đẹp nhất sẽ đượcchọn làm Thánh nữ, được ngồi kiệu khiêng vòng vòng khắp trường.Cả bọn nhao nhao, ýtưởng này từ đâu ra vậy? Hình như từ một dân tộc nào ở Ấn Độ thì phải.Đó chỉ là cái cớ. Thật ra nó xuất phát từ tận đáy lòng tôi muốn em không chỉ là Thánh nữtrong lòng tôi mà cả trong mắt người khác. Em nhất định sẽ được chọn vì em không chỉđẹp nhất lớp mà có thể nói không ngoa rằng em đẹp nhất nước Việt Nam này.Em, Phạm Kim Thu, đã được chọn làm Thánh nữ.Cuối cùng, bài điếu văn cũng kết thúc. Cuối cùng, nước mắt em cũng chịu rơi ra. Em nóitrong tiếng nghẹn ngào: “ Nhân danh người mắc bệnh thế kỷ, tôi kêu gọi loài người hãyquay mặt lại nhìn chúng tôi. Hãy quay mặt lại nhìn chúng tôi, chứ đừng quay lưng chạytrốn chúng tôi. Hãy nhìn vào nỗi thống khổ của chúng tôi mà tưởng tượng ra đó là nỗithống khổ của mình vì quá khứ của chúng tôi cũng là các vị, và tương lai của các vị cũngrất có thể là chúng tôi, nếu sai lầm vẫn còn tồn tại trên thế gian này”.Tôi đi theo đến tận nghĩa trang. Khi chiếc quan tài được hạ xuống huyệt, bất thần tôi đổgục xuống như một cái quỳ lạy. Thực sự là tôi không quỳ lạy. Thực sự là tôi cũng khôngxúc động đến nổi ngã ngất đi trên đám cỏ. Nhưng tôi vẫn ngã ngất đi. Mọi người xúm xítquanh tôi và nói: “Tội nghiệp! Nó thương bạn nó quá”. Họ dìu tôi vào một chiếc ghế đágần đó. Mọi sức lực trong tôi tiêu tan. Đã bao lần tôi định nhấc mình lên, nhưng cuốicùng đành chịu nằm bẹp dúm trên chiếc ghế đá này, nhìn mọi người xúm xít lại, nhìnnhững hòn đất rơi xuống huyệt.Tôi hoa mắt, dường như thấy nắp quan tài bật ra. HàThanh Bình lấy tay gạt vải liệm đứng dậy, từ từ đi đến ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt lấplánh, nụ cười rạng rỡ rủ tôi, tụi mình đi lên núi chơi đi. Ồ không, tao không thích lên núiđâu, tao thích xuống sông chơi thôi. Dưới sông có gì? Có thứ này thú vị lắm.Hai đứa sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nên có chung một ngày sinh nhật. Đó làngày cả hai kỉ niệm sinh nhật thứ mười bảy của mình.Sau khi dằn co đứa đòi lên núi đứaxuống sông, cuối cùng nó phải nhượng bộ tôi, dù vẫn còn thắc mắc không biết xuốngsông để làm gì. Thì tối nay mày sẽ hiểu.Tối đó, tôi dắt nó xuống ghe. Đó là chiếc ghe nhưmọi chiếc ghe khác trên đời, nhưng trong đó chỉ có duy nhất một cô gái đang chờ khách.Nó trừng mắt nhìn tôi: “ Mày dám làm chuyện đó sao?”. Tôi ngạc nhiên: “ Bộ mày chưatừng làm sao? Vậy thì hôm nay bắt đầu được rồi đó”. Nó đẩy tôi suýt té xuống sông,phóng vội lên bờ rồi biến mất.Tiếng kèn Tây vang lên làm tôi giật mình. Hình ảnh Hà Thanh Bình biến mất, chỉ thấy cảnghĩa trang xôn xao tiếng khóc.Tôi cũng muốn đến bên nấm mộ mới đắp góp vài giọtnước mắt, nhưng thật sự người không nhấc lên nổi, cả nước mắt cũng không thể nào rơira.Thánh nữ Phạm Kim Thu được khiêng tr ...