Danh mục

Truyện ngắn Thiên đường không tên

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 175.58 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (13 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Gặp anh một cách tình cờ và hệt như trong giấc mơ mà Trà Lan tưởng tượng sẽ gặp người con trai của đời mình.Một buổi chiều mùa thu ở công viên, nắng len lỏi qua từng hàng cây đổ những vệt dài trên những thảm cỏ, trong ánh nắng chiều đó là tiếng guitar nhẹ nhàng ấm áp với từng âm trầm âm bổng vang lên dìu dặt.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Thiên đường không tênThiên đường không tênGặp anh một cách tình cờ và hệt như trong giấc mơ mà Trà Lan tưởng tượng sẽgặp người con trai của đời mình.Một buổi chiều mùa thu ở công viên, nắng len lỏi qua từng hàng cây đổ những vệtdài trên những thảm cỏ, trong ánh nắng chiều đó là tiếng guitar nhẹ nhàng ấm ápvới từng âm trầm âm bổng vang lên dìu dặt. Những âm thanh tuyệt vời đó đượcchơi điệu nghệ bởi một người con trai đeo balo bụi bặm và quần jean rách loang lổ.Nhìn anh mang nét hoang dã của núi rừng, phóng túng và tự do như những cơngió.Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã biết tình cảm của cô dành cho anh không đơn giảnlà bình thường như đối với bao người khác. Có điều gì len lỏi trong trái tim lạnhgiá đã lâu ngày. Cô quen biết anh qua vài người bạn, anh là Hải Phong. Những lầngặp gỡ tình cờ không định trước đã kéo anh và cô gần hơn.Ngày... tháng… năm...Cô lại gặp anh trong một buổi biểu diễn của trường, anh cùng mấy người bạn chơiguitar bài Beautiful của Bosson, những ánh đèn sân khấu phản chiếu trên mái tócanh, bồng bềnh, lấp lánh và đôi mắt mơ màng phiêu theo từng tiếng nhạc. Anhchợt nhìn thấy cô trong đám đông và khẽ cười, cái răng khểnh rất duyên…Giai điệu được cất lên trong trẻo nhưng tai cô như ù đi, cô không còn nhìn thấy gìngoài anh, dường như chỉ có một bóng đèn chiếu thẳng vào anh đang đánhguitar mà thôi, xung quanh như tối đen, như không còn ai cả, chỉ có cô và anh,khúc nhạc đó là anh dành cho cô…Tiếng vỗ tay vang lên kết thúc bài hát, cô giật mình trở lại với hiện thực, cô chợtcười vì sự mơ mộng thái quá của mình. Trà Lan thắc mắc với chính mình vì saogặp anh mới đôi lần mà như đã quen từ kiếp trước, thân quen đến lạ, chẳng lẽ làyêu ngay cái nhìn đầu tiên sao?Với một người đã trải qua nhiều mối tình mà cuộc tình nào cũng đau thương mấtmát như cô mà lại còn tin vào tình yêu sét đánh ư? Cô lắc đầu để xua đi tiếngguitar dìu dặt còn vương lại, đưa hai tay xoa xoa thái dương.Lời bái hát vừa nãy lại xuất hiện trong đầu cô: “I said do you believe in love at firstsight? You said if you give me a reason I might...”Hải Phong, anh có tin vào tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?Ngày... tháng… năm...Một đêm Trà Lan online khuya, cô tình cờ tìm được Facebook anh, cô dành cả đêmđể coi từng câu status, từng bức ảnh của anh. Rồi cô phì cười vì cái sự lén lút nhưkẻ trộm của mình, cô thầm nhủ, có Facebook cũng tuyệt thật, có thể âm thầm màtheo dõi người khác, mà người ta lại không hề phát hiện thật thú vị.Nhưng không lẽ cứ lén lút rình mò vầy sao, cô không muốn cứ mãi là kẻ vô hìnhtrong đời anh. Cô không chấp nhận để anh đi ngang qua đời cô như vậy. Sau đó, côadd nick Yahoo của anh, cô chủ động pm và cũng không khó khăn để bắt chuyện.Anh khá là vui tính và phóng khoáng. Ừ như gió, có lúc tinh nghịch hồn nhiênnhảy nhót, có lúc lãng du phiêu bạt như mây trời…Cô thường xuyên online muộn để được nói chuyện với anh, cô bắt đầu mong chờmột cái nick sáng, chờ một người trên chặng đường đời vội vã đi thật chậm vàngoái lại nhìn cô…Thành thói quen, cứ đêm khuya thì lại chat với nhau, đôi lần Hải Phong tâm sự vềnhững vui buồn, những mối tình anh đã trải qua. Cô luôn dành thời gian cho anh đểtrò chuyện, dù cô rất bận rộn với công việc và cô biết rằng anh đã dần đi vào lòngcô một cách sâu sắc… và cô thầm mong trong lòng anh cô cũng được tồn tại dù ítỏi…Ngày... tháng… năm...- Em có thích guitar không?- Thích, nhưng mà khó chơi lắm.- Em chơi thử bao giờ chưa mà bảo là khó?- Thì… - Cô đỏ mặt bẽn lẽn.- Đồ ngốc, mai đi tập với anh, anh dạy cho, không khó đâu.Trà Lan mỉm cười gật đầu. Ánh nắng chiều sắp tắt, vài tia nắng còn sót lại nhảynhót trong đôi mắt anh, ngả nhẹ trên mái tóc cô. Trong ánh nắng của buổi chiềuhôm đó, cô cứ ngỡ anh với cô là một.Cô bắt đầu tập chơi guitar, cây guitar màu trắng đẹp đẽ lại phải chịu nhiều lần đứtdây vì cô gảy không đúng cách. Cô đánh guitar mà chỉ sợ dây đàn đứt trúng vàomặt, làm anh mắc cười mãi.Nụ cười ấy đã làm cô đêm về thao thức, trằn trọc mãi. Hải Phong, anh có biết làanh có nụ cười với cái răng khểnh rất duyên không?Rồi cứ vậy, một tuần cô gặp anh vài lần để anh dạy cho cô cách chơi guitar. Mỗikhi Hải Phong chơi đàn nhìn anh cứ như ở một thế giới nào khác, một thế giới êmđềm dịu ngọt vô cùng, một thế giới có lẽ chỉ có niềm vui và bình yên giăng mắctrên từng con đường ngõ hẻm, trong veo và thanh thản như mây trời. Làm sao cô ngăn không cho tim mình không yêu ai… (Ảnh minh họa)Cô muốn một lần được bước vào thế giới ấy một cách trọn vẹn để thưởng thức hếtnhững an nhàn nơi đây. Thế giới của anh có cho cô bước ...

Tài liệu được xem nhiều: