Danh mục

Truyện ngắn Tin nhắn chưa gửi

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 922.43 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ánh mặt trời nhòa dần bên khung cửa sổ nhỏ, để lại cho ánh trăng một mảng sáng tối nhạt màu. Ô cửa sổ chưa khép hết, mặc làn gió lùa qua kẽ hở, lấp đầy cả không gian căn phòng.Bên chiếc bàn học, dưới ánh đèn, nó ngồi yên lặng, mắt chăm chăm nhìn chiếc điện thoại trong tay. Ngón tay do dự đặt trên bàn phím hồi lâu, vẫn chưa thể quyết định được. Trên màn hình, hiện lên khung soạn thảo tin nhắn với ba chữ ngắn ngủi "Tớ thích cậu". Chỉ cần nhấn nút gửi đi,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Tin nhắn chưa gửiTin nhắn chưa gửiÁnh mặt trời nhòa dần bên khung cửa sổ nhỏ, để lại cho ánh trăng một mảng sángtối nhạt màu. Ô cửa sổ chưa khép hết, mặc làn gió lùa qua kẽ hở, lấp đầy cả khônggian căn phòng.Bên chiếc bàn học, dưới ánh đèn, nó ngồi yên lặng, mắt chăm chăm nhìn chiếcđiện thoại trong tay. Ngón tay do dự đặt trên bàn phím hồi lâu, vẫn chưa thể quyếtđịnh được. Trên màn hình, hiện lên khung soạn thảo tin nhắn với ba chữ ngắn ngủiTớ thích cậu.Chỉ cần nhấn nút gửi đi, tin nhắn này lập tức sẽ tới máy người ấy. Nhưng, nói thìrất dễ, quyết tâm cũng rất cao, đến khi làm thì lại không làm nổi.Nó vốn là một con bé nhút nhát, nếu không muốn nói là tự ti. Nó không xinh,nhưng bù lại được ông trời trao cho một nụ cười tỏa nắng. Nó không học giỏi,nhưng bù lại rất chăm chỉ. Song những thứ ấy vẫn chẳng thể nào giúp nó đủ tự tinđể bước tới bên người ấy. Nó đã tự mình so sánh nhiều lần, để rồi nhận ra mìnhthua kém người ta đủ thứ, chẳng thể nào sánh với người ấy được.Thờ dài một tiếng, nó nhấn nút tắt, ném chiếc điện thoại qua một bên. Nói ra điềunày, nó có dám đặt cược không? Không thể. Nếu như người ta không thích, vậythì làm sao sau này nó dám gặp người ấy nữa?Nhìn quyển sách trước mắt, những con chữ nhảy nhót trong đầu nó, rồi ghép lạithành một cái tên - tên người đó. Rồi gương mặt ấy, cả nụ cười ấy, tất cả đềuhiện lên, thật rõ ràng, thật sắc nét. Hình ảnh người đó choán đầy trong tâm trí nó.Đây là lần đầu tiên, nó biết cảm giác thích một người.Ấn tượng đầu tiên của nó là người ấy học cực đỉnh. Người ấy giỏi đến nổi,bất kì ai trong trường cũng đều biết. Xung quanh người ấy là ánh hào quang chóilóa, khiến người khác chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà ngưỡng mộ.Nhưng người ấy không hề kiêu căng như lẽ thường người ta thấy, mà ngược lạivô cùng ôn hòa, tốt bụng. Nụ cười nở trên môi người đó, rạng rõ hơn cả ánh mặttrời ngày nắng ấm, dịu dàng hơn cả làn gió mát mùa thu. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy,đã làm nó say nắng ngay từ lần đầu tiên.Nó quen người ấy một cách rất tình cờ. Có lẽ cũng là do cùng chung một sởthích. Nó thích tiếng Nhật, thích những giai điệu của những bài hát tiếng Nhật,thích loài hoa anh đào xinh đẹp nở nơi xứ sở ấy, thích những phong tục truyềnthống đậm nét văn hóa phương Đông. Tóm lại, nó thích Nhật Bản. Vậy nên, mùahè rảnh rỗi, nó không ngần ngại mà đăng kí ngay một lớp học tiếng Nhật cùng vớicô bạn thân. Dù sao, cả mùa hè của nó cũng chẳng có gì để làm.Một thời gian theo học lớp học đó, cùng với sự chăm chỉ của bản thân, nó cũng đãcó một vốn tiếng Nhật kha khá. Điều đó lại càng khiến nó yêu thích thứ ngôn ngữnày hơn. Nó luôn ôm theo một quyển sách tiếng Nhật, dù ở bất kì đâu.Hôm đó cũng vậy. Trong công viên, trên chiếc ghế đá dưới hàng cây xanh mát, nóôm lấy quyển sách bài tập ngữ pháp tiếng Nhật, tay cầm bút chì chăm chú viết thứgì đó vào quyển sách.- A! Sao khó vậy nhỉ?Nó cau mày, nhăn trán tập trung suy nghĩ. Nhưng mấy câu này thực sự khó quá,nghĩ mãi cũng không ra.- Câu đó làm như thế này.Chiếc bút chì trong tay đột nhiên bị giằng mất. Nó giật mình nhìn cậu bạn bên cạnhđang ghi thứ gì đó vào quyển sách trong lòng nó. Gương mặt trong phút chốc đỏbừng. Nó biết cậu ấy. Cậu ấy là người nổi bật nhất trong trường. Thành tích củacậu ấy khiến bất kì người nào cũng phải ngưỡng mộ. Và đặc biệt, nụ cười tỏa nắngkia đã làm trái tim nó xuyến xao.Người ấy trả lại cho nó cây bút, mỉm cười:- Cậu hiểu không?- À ừ... - Nó bối rối cúi đầu. - Cảm ơn cậu.- Sao mặt cậu đỏ vậy? - Người ấy bật cười một cách thân thiện.- À... tớ...Khả năng giao tiếp của nó rất kém. Với người lạ, nó đã không dám bắt chuyện rồi,với người mình thầm thích, làm sao nó có thể tự nhiên chứ?Người ấy cũng không mấy để ý, tiện tay cầm quyển sách của nó lên, ngắm nghíamột hồi, rồi cười hỏi:- Cậu cũng thích tiếng Nhật à?- Ừ! Tớ thích xứ sở hoa anh đào đó.- Tớ cũng vậy.- Cậu cũng thế à?Nó ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên nhìn cậu. Chỉ thấy cậu khẽ cười thật hiền:- Cậu ngạc nhiên lắm sao?- À ừ... thì... tại vì... thấy có người cùng chung sở thích với tớ.- Vậy sao? Tớ thật sự rất thích đất nước ấy. Những phong tục của họ khiến tớ cảmthấy rất thú vị. Cách ứng xử của họ làm tớ khâm phục.- Tớ cũng như vậy đấy.Nó vui vẻ liến thoắng kể về những điều nó thích ở Nhật Bản. Nó thường ngày rấtrụt rè, nhưng nếu có ai nói đúng chủ đề nó thích thì sự rụt rè ấy không hiểu sao sẽlập tức biến mất không chút dấu vết.Người ấy chăm chú lắng nghe, thi thoảng bình luận vài câu hay thêm vào vài chitiết. Phải nói rằng, nó và cậu rất hợp cạ. Càng nói càng phát hiện ra, hai người cóvô số sở thích giống nhau.Khoảng cách trong phút chốc được kéo gần hơn rất nhiều. Nó và người ấy chỉmột lần gặp gỡ như thế mà đã trở nên thân thiết.Trong lịch sinh hoạt thường ngày của nó, lại có thêm một việc không thể thiếu: racông viên mỗi buổi chiều. Và tất nhiên, chẳng nói thì ai cũng biết, nó là ...

Tài liệu được xem nhiều: