" Cộc...cộc..." Giờ này còn ai gõ cửa thế nhỉ? Hỏi thừa vì ở nhà chỉ có 2 anh em nó. 3h sáng rồi còn gì? Lết quả dép gấu Pooh ra mở cửa. Ông anh nó thò đầu vào, hỏi: - Sao giờ này mày còn chưa ngủ? - Sao giờ này anh còn gõ cửa phòng em? Nó vặn lại. - Tao đi toilet thấy phòng mày sáng đèn nên vào thăm. - Lý do mất vệ sinh quá
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Tình yêu Của...GióTình yêu Của...GióPhần 1!================================== Cộc...cộc...Giờ này còn ai gõ cửa thế nhỉ? Hỏi thừa vì ở nhà chỉ có 2 anh em nó. 3h sángrồi còn gì? Lết quả dép gấu Pooh ra mở cửa. Ông anh nó thò đầu vào, hỏi:- Sao giờ này mày còn chưa ngủ?- Sao giờ này anh còn gõ cửa phòng em? Nó vặn lại.- Tao đi toilet thấy phòng mày sáng đèn nên vào thăm.- Lý do mất vệ sinh quá. Thôi anh vào đi.- Thôi tao không vào đâu. Mai mày không làm được bài lại sang đổ cho tao làmphiền thì khổ, tao chả dại.- Gớm! Lịch sự quá. Lượn đi cho nước nó trong.- Ngủ sớm đi nhá! Không mai vừa ngủ vừa làm bài thì khốn. Tao về phòng đây!- Em biết rồi. Ngủ ngon nhá anh iu!- Lạy mẹ, thôi ngủ đi..................Ông anh nó vừa về phòng thì nó cũng dọn dẹp sách vở. Hôm nay thế là đủrồi! Nó lẩm bẩm. Ném mình lên giường, do đã mệt nên nó dễ dàng chìm vàogiấc ngủ.---------------------------------Lê cái xác ( gần như là không có hồn) ra trạm xe buýt, nó dựa mình vào cộtđiện, tranh thủ...ngủ tiếp. Có khi nó sẽ ngủ quên nếu không có tiếng gọi:- Linh! Có muốn muộn không thế?Nó giật mình. Trước mặt nó là chiếc xe 39 quen thuộc. Người ( tốt bụng) gọinó dậy là Hoàng, anh chàng phụ xe ngày nào cũng gặp. Nó vừa ngáp vừa leolên xe. Mấy người trên xe cười rúc rích, nhưng nó không để ý, một phần vìquen rồi, một phần vì nó vẫn đang lơ mơ. Nó cất tiếng chào:- Cháu chào chú ( lái xe). Em chào anh đồng hồ báo thức.- Tên mới đặt cho anh ah? Anh xin nhá. Mắt thâm quầng thế kia, chắc lại thứckhuya hả?- Yep! Em đang trong kỳ thi..- Thảo nào...- Còn ghế trống không anh? Em vẫn buồn ngủ.- Xuống dưới cuối xe kia kìa.Mắt nhắm mắt mở, nó loẹt quẹt bước xuống cuối xe. Thả mình vào một chiếcghế còn trống, tiếp tục sự nghiệp........................- Qua trường em rồi kìa! Không xuống ah?Nó choàng tỉnh, bật dậy và hét lên ( to cỡ loa phóng thanh)- Sao không gọi em? Chán anh thế! Chú ơi cho cháu xuống!Mọi người trên xe quay lại nhìn nó, nó chỉ biết cười trừ tỏ vẻ hối lỗi. Quaysang gặp nụ cười của Hoàng, tên này sao còn cười được nhỉ? Nhìn ra ngoài nómới hiểu, còn một đoạn nữa mới đến trường. Nó lừ mắt với Hoàng:- Sao lừa em?- Không thế làm sao em dậy? Mà hét to không làm anh thích em hơn đâu nhócah!- Xí, ai thèm...---------------------------Đề bài Tâm lý học hầu hết là bài tập tình huống, chỉ có một số ý nhỏ tronggiáo trình, thành ra nó phải...bịa.Một tiếng rưỡi cuối cùng cũng trôi qua. Đám chiến hữu xúm vào hỏi han:- Làm bài được không? Sao mặt mày như cái bánh bao chiều thế kia?- Tao bịa sạch. Biết thế hôm qua không cố công nhồi cả quyển giáo trình vàođầu nữa, mất công toi, hừ..._Nó càu nhàu.- Thôi, sầu làm gì, đi làm một chầu giải đen với bọn tao.- Đúng đấy, tình trạng chung ấy mà. Chuyện thường ngày ở huyện.- Thôi chúng mày đi đi_ Nó phẩy tay_ Tao mệt. Buồn ngủ quá. Về đây. Nhìn mặtc chúng nó rõ chữ PHỞN thế kia, tình trạng chung gì?Nó không về ngay mà bò vào thư viện, chẳng phải nó chăm chỉ gì đâu, chỉ lànó thấy trong thư viện...dễ ngủ hơn ở nhà thôi. Chui vào một góc khuất sau 5giá sách to vật vã của khoa Luật, nó thực hiện ý định.Đang mơ màng thì nó có cảm giác bị nhìn trộm ( giác quan thứ n), mở mắt ra,đúng là có người đang nhìn nó chăm chú thật, đơ mất mấy giây ( vì anh chàngkool quá), lấy lại bình tĩnh, nó hỏi:- Sao nhìn tôi ghê thế? Quen biết gì không?- Anh chỉ nghĩ là một người như em vào thư viện có lẽ không phải để ngủ_ Anhchàng nhún vai.- Thế anh nghĩ để làm gì? Đọc sách ah? Mà sao lại là một người như tôi? Theotôi nhớ thì tôi không quen anh.- Ồ, Vũ Tuyết Linh, hot girl khoa Luật ai mà không biết. Ảnh của em hồi thi nữsinh thanh lịch vẫn còn dán khắp trường kia kìa.Nó đã thôi cảnh giác, vì thấy anh chàng này khá thú vị, bèn tuôn một tràng:- Hì...em quên. Thế anh tên là gì? Năm thứ mấy? Học khoa nào?- Em hỏi nhiều thế? Từ từ thôi chứ. Anh là Trần Hải Phong. Cùng khoa với emvà trên em 2 khóa.- Oh_Nó gật gù_ Em không quen nhiều anh chị khóa 47. Thế nên không biếtanh. Anh vào tìm sách ah? Thôi không làm phiền anh nữa. Em đi về đây. Gặplại anh sau nhá.- Uhm, bi bi em.Phong nở một nụ cười nhẹ làm nó nghĩ Việt Nam có người đẹp trai thế nàysao? ( ********* wa)....................Nó lại phải làm một công việc nặng nhọc là leo lên xe buýt. Vừa bước lênxe đã nghe thấy tiếng của Hoàng ( lúc nào cũng gặp! duyên thế!)- Linh! Mặt toe toét thế kia chắc làm bài tốt lắm hả?Hoàng nhắc làm cho mặt nó chuyển từ toe toét sang méo xẹo, tay này làm nónhớ đến cái thực tế đau thương là bài của nó chẳng đâu ra đâu cả. Nó trả lời:- Tốt gì! Chẳng ra sao cả. Cũng may là trời còn thương vớt cho em một tí maymắn chứ không là em tự tử rồi ( phóng đại quá)- Phủi phui cái mồm em. Thế may mắn gì xẻ cho anh một tí.- Xẻ thế nào được. Em vừa quen một anh chàng hay lắm, cùng khoa với em thếmà bây giờ em mới biết.Nó hào hứng kể mà không để ý thấy Hoàng khẽ nhíu mày- Thế hắn có đẹp trai hơn anh không?- Không...( anh chàng khẽ mỉm cười)... đời nào anh đẹp trai bằng anh í ( đangbay lên mây lại phải tụt xuống, tội nghiệp thằng bé ). Nhưng mà...Ối! Chú ơiđến nhà cháu rồi! Đỗ lại lần nữa đi chú!Mải nói chuyện nên nó quên mất việc xuống xe. Nó vẫy tay chào Hoàng rồi lonton chạy vào nhà. Hoàng nhìn theo nó, làu bàu : Đồ ngốc! Vừa vào đến cổng đã thấy bóng ông anh nó đang...lau nhà. Lão í không để ý,thế là nó rón rén, rón rén rồi nhảy phốc lên lưng ông anh tội nghiệp.- Anh Zun!!! Chăm ghê. Lau nhà hộ Zin. Iêu thế!- Zin! Xuống ngay! Tao không lau cho nữa bây giờ.Câu này quả là có uy lực, nó xuống ngay mà không dám hó hé gì.- Mà tao bảo đừng gọi tao là Zun nữa, nghe trẻ con lắm- Anh vẫn gọi em là Zin đấy thôi. Tên Zun đáng iu chứ. Với lại 2 cái tên VũTuấn Linh và Vũ Tuyết Linh chỉ để cho người lạ gọi thôi. Gọi Zun, Zin để phânbiệt Linh anh, Linh em he he_ Nó cự lại.- Thôi tao chịu thua mày. Có lên p ...