Danh mục

Truyện ngắn Tình yêu của Mẹ

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 979.72 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiều nay con mèo cụt (vì nó bị Hương đốt hết râu, không bắt chuột, chỉ nằm bếp. Mẹ ghét, mẹ ghét lây sang cả Hương). Nó khóc. Tại Hương thấy mắt nó chảy hai dòng đùng đục, trông tội lắm cơ. Mấy con dế Hương hun, nhốt trong chai, ai làm tuột nắp, nó chạy hết rồi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Tình yêu của Mẹ Ngày 27 – 06 - 1982 Chiều nay con mèo cụt (vì nó bị Hương đốt hết râu, không bắt chuột, chỉ nằmbếp. Mẹ ghét, mẹ ghét lây sang cả Hương). Nó khóc. Tại Hương thấy mắt nó chảyhai dòng đùng đục, trông tội lắm cơ. Mấy con dế Hương hun, nhốt trong chai, ailàm tuột nắp, nó chạy hết rồi. Chắc là con mực đấy, đồ hư thân (mẹ vẫn mắngHương thế khi Hương làm sai điều gì). À! Mà mẹ hôm nay cũng khóc. Mẹ bưngmặt chạy ra bụi chuối, nơi Hương làm đồ hàng ý. Lúc nãy thấy mắt mẹ bị tím (đấylà bị đau, Hương đau rồi Hương biết). Ai mà làm mẹ đau nhỉ? Hương mà biết làHương ghét lắm. Lê Hương (năm nay 7 tuổi) Đang ở trong phòng với mẹ tự nhiên thấy hôm nay mẹ vào ngủ với Hương.Hương buồn ngủ, Hương đi ngủ đây. Ngày 12 – 04 – 1985. Hôm nay mình đang ngủ thấy bố to tiếng quá! Bố quát mẹ. Chiều thấy bố điuống rượu về, say đi chân không vững. Vừa về đến nhà đã thấy mẹ mắng bố:“Uống cho lắm vào, về mà khật khưỡng. Không làm lấy gì mà đổ vào mồm”. Mẹcòn nói nhiều hơn nữa, nhiều lắm. Mình sợ chẳng dám nghe, chạy lẩn vào xó bếpngồi mãi đến tối ăn cơm mới chịu ra. Chỉ có bố và mình ăn, ăn không được, bố đổluôn xuống mâm, thấy thương bố nhưng mà sợ không dám nói gì. Mẹ không ăn cứđi ra đi vào, vừa đi vừa khóc. Mình chẳng dám nhìn, ăn không nhai, ăn vội choxong. Sao mẹ lại nhin cơm? Tội mẹ quá. Có ai bắt mẹ nhịn đâu. Là mình mình sẽkhông nhịn. Đói thì khổ lắm, khóc cũng khổ. Chẳng thèm! Lê Hương. Ngày 07 -7- 1990. Hôm nay bố mẹ đã đánh nhau trước mắt bạn bè mình. Điều đó thật là khủngkhiếp. Mình xấu hổ thì ít mà thất vọng thì nhiều. Tại sao bố mẹ lại xử sự như thếnhỉ? Bố đi đánh đề về, thì ngày nào mà chẳng vậy. Tại sao mẹ không biết chấpnhận? Nếu đã không biết chấp nhận được thì tại sao mẹ không bỏ bố? Sau này nhấtđịnh mình sẽ không như thế. Nếu tình cảm đã không còn gì thì chẳng nên níu kéosống cùng nhau. Mình sẽ ly hôn, không phải đấy là cách tốt nhất sao. Đỡ phải longhĩ và cũng tránh như mẹ, lúc nào cũng dày vò và đay nghiến con cái: “Chỉ tạichúng mày mà tao còn cố sống ở cái nhà này đến bây giờ, không thì tao bỏ cái nhànày lâu rồi.” Mẹ đã vẫn ở vậy, vẫn chấp nhận và cuộc sống gia đình trở nên ngôt ngạt. Mỗilần cha đi đánh đề, uông rượu về là mẹ chửi, những câu chửi không du di mà thẳngđều, tăm tắp. Khi mẹ mệt quá những câu chửi trở nên lộn xộn. Mẹ chửi dai dẳng,hình như không biết chán. Những lúc ấy mình chỉ ngồi một xó và cầu nguyện chosớm kết thúc. Nhưng bao giờ mình cũng không còn nhớ nổi thực sự nó đã kết thúctừ khi nào và mình cũng thôi cầu nguyện từ khi nào nữa. Mọi thứ đối với mình nhưmột cơn ác mộng. Mình đâm ghét chính mình, đàn bà sao lắm chuyện, cằn nhằnsuốt ngày, điếc tai người thân, thiên hạ. Bố thua đề, lại có sẵn men say, việc gì đến sẽ phải đến. Bố lồng lên như mộtcon thú dữ xông vào đánh mẹ. Năm nay mình mười lăm tuổi, không biết đã bao lầnchứng kiến những cảnh như thế, nó hằn sâu vào tâm trí. Nhiều lúc nỗi ám ảnhmạnh mẽ khiến mình đau đớn như có một dòng điện chạy qua đầu. Những lúc ấymình chỉ biết bo chặt đầu và ngồi khóc. Những vòng dây xích quất tím đen chânmẹ. Những cái bóp cổ còn hằn dấu tay hay cái choảng đầu bằng mũ cối. Nhiều khitrong cơn mơ mình cứ thấy có một bàn tay gân cốt trước mặt. Nỗi hoảng sợ trànvề… Nhiều người khuyên mẹ: “Một điều nhịn là chín đều lành”. Mẹ gạt đi: “Nhịnlà nhịn thế nào. Mà loại ấy có nhịn cũng còn lâu mới nên người… Mấy kiếp” Nếulà mình, mình sẽ nhịn. Cứ nhìn gia đình mình thì thấy, hôm nào bố mẹ lành nhau lày rằng bố làm việc hăng hái lắm, còn tức lên bố ngủ từ ngày này sang ngày khác.Đến bữa thì dậy ăn. Mà kể cả không ngủ bố vẫn cứ nằm. Cô gái sợ hãi Năm 1995 (giao thừa 30 /12 /1995 – 1996 AL) Cả năm nay mình không còn tâm trạng nào ngồi viết những dòng nhật ký choriêng mình nữa. Giây phút này muốn ôn lại những vui buồn của cả năm dài, trướckhi mình qua tuổi hai mươi. Cuộc sống gia đình mình thì vẫn căng thẳng rồi. Nhưng mình biết thương mẹmình nhiều hơn. Mình thương cả cuộc đời của những người phụ nữ. Nó như mộtđiềm báo về tương lai phía trước của mình. Mỗi bữa cơm mẹ hay có một thói quen rất “khổ”. Mẹ hay tính tiên từng mónăn trên đốt ngón tay. Món ăn thì chẳng có gì ngoài mấy con cá mắm, hay cá đônglạnh, lạng tôm khô. Rau nhà tự cấy. Bao giờ mẹ cũng dừng lại khi chưa hết đốt củamột ngón tay. Có lúc mẹ tính cả tiền gạo của nhà mình làm ra, rau nhà mình trồngra. Nhiều lúc bực quá mình gắt “Sao bữa cơm mẹ cứ tính tiền làm gì, ăn mất cảngon” Mình nhớ mình đã khóc suốt đêm khi nghe mẹ kể về cuộc đời sâu kín của mẹ.Mà chính mình - người con gái mẹ sinh ra với ước mong gần gũi sẻ chia đã khônghiểu được điều ấy. … Mẹ kể trước kia mẹ yêu một người con trai, yêu lắm nhưng gia đình họkhông đồng ý, vì họ đã chót nhận lời với một gia đình kh ...

Tài liệu được xem nhiều: