Tháng 3-1987 Tôi thật không ngờ chồng tôi lại nói với tôi câu ấy. Trưa nay, khi dắt xe đạp ra để đi đến trường, tôi ngần ngừ một lúc mới báo cho anh biết cái điều đã làm tôi bồn chồn, háo hức suốt mấy hôm nay: - Anh à, chiều nay em về trễ một chút. Anh giúp em cơm nước nghe anh. Thịt em kho sẵn rồi. Bắp cải rửa sạch rồi, chỉ cần bỏ vô nồi. Gạo em đã nhặt thóc rất kỹ. Anh vẫn im lặng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Tôi Thật Không NgờTôi Thật Không Ngờ Tháng 3-1987 Tôi thật không ngờ chồng tôi lại nói với tôi câu ấy. Trưa nay, khi dắt xe đạp ra để đi đến trường, tôi ngần ngừ một lúc mới báo choanh biết cái điều đã làm tôi bồn chồn, háo hức suốt mấy hôm nay: - Anh à, chiều nay em về trễ một chút. Anh giúp em cơm nước nghe anh. Thịtem kho sẵn rồi. Bắp cải rửa sạch rồi, chỉ cần bỏ vô nồi. Gạo em đã nhặt thóc rất kỹ. Anh vẫn im lặng. Mấy tháng nay, mỗi khi tôi bận họp ở trường hay bận công việc gì ngoài giờ dạyhọc, anh có vẻ không bằng lòng, và gần đây thì tỏ ra khó chịu. Lắm lúc tôi cũngbuồn. Năm năm chung sống với nhau, từ ngày chúng tôi yêu nhau thắm thiết đếnlúc có bé Thủy, và bây giờ cháu đã lên bốn, vợ chồng tôi đã tạo nên một gia đìnhđầy hạnh phúc đến nỗi nạn bè phải ganh tị. các cô bạn cùng trường tôi nói: Từngày con Liên lấy chồng, đố có ai ngồi tâm sự với nó được mười phút. Nhìn vàomắt nó xem: một bên đầy hình của chồng, một bên đầy hình của con. Còn chúngmình, nó không nhìn thấy gì hết, mặc dù mình đang đứng lù lù trước mắt nó! Cóngười thì tóm thâu hạnh phúc đó trong một câu nói: ở vườn hoa, rạp hát, ở VũngTàu. cứ trông thấy con Liên là thấy đủ bộ ba. Cứ y như là một tổ chim bồ câu!Đến thăm tôi, họ bảo: Đến tổ bồ câu đi! Hỏi về gia đình, họ bảo: Sao? Tổ bồcâu dạo này ra sao? Thật ra, đó là chuyện trước ngày giải phóng. Bây giờ nghĩ lại,tôi thấy hồi đó chúng tôi chỉ là một cái tổ bồ câu, chui rúc dưới một mái nhà giữacơn giông bão của đất nước chiến tranh, trong cái nếp sống lẻ loi đơn chiếc. Từ khitrường tôi đổi mới, tôi như con bồ câu tung bay trên bầu trời hòa bình, bận bịu, tíutít với trường. Hay nói đúng hơn, tôi say mê công việc như một con én trong đànén bận rộn dệt mùa xuân. Có thể là tôi ví von như một cô học trò cấp ba tập làmvăn, song thật ra, lòng tôi rất vui. Nếp sống gia đình có bị xáo trộn, nhưng tôi nghĩchồng tôi rất yêu tôi và sẽ vui cái vui của tôi. Ngày anh ấy đi học tập cải tạo mấytháng trở về là một ngày vui lớn của gia đình. Chúng tôi trở lại trong vòng taynhau. Tôi thật không ngờ anh ấy thay đổi nhiều như vậy, suy nghĩ, nói năng lại tiếnbộ như vậy. Chồng tôi cũng không ngờ tôi đã làm được bao nhiêu việc trong khimong đợi anh ấy trở về. Anh nói đùa: Bao nhiêu thành tích, bao nhiêu giấy khencủa em đã làm cho anh sớm được trở về đấy! Ngày vui lớn nữa là ngày anh ấyđược nhận vào làm ở phòng kỹ thuật nhà máy dệt Mùa Xuân như là kỹ sư sửa chữavà bảo dưỡng máy móc. Hôm ấy, tôi đã trích ra một phần tiết kiệm, và người nàoquen sẽ bắt gặp cái tổ bồ câu. trong quán bò bảy món nổi tiếng ở Phú Nhuận. Vìmải mê công việc, vì vui vẻ như thế nên tôi không để ý lắm đến sự thay đổi trongtính tình của chồng tôi. Gần đây, tôi mới thấy điều đó, qua một vài lần va chạm màtôi thật không ngờ. Anh yêu tôi, nên việc anh giúp tôi cơm nước thì có gì lạ đâu.Anh có việc làm, tôi rất vui, ngược lại, tôi được nhà trường tin cậy, chắc anh cũngvui. Trước đây, tôi chỉ yêu có tổ bồ câu, nay tôi vừa yêu tổ chim câu lại vừayêu nhà trường của tôi, chẳng lẽ anh không bằng lòng về tình yêu đó? Dù sao thìmỗi lần bận việc ở trường, tôi đều cố gắng thu xếp việc nhà chu đáo, vì tôi rất yêutổ chim câu của tôi. Thấy anh vẫn yên lặng, tôi chưa yên tâm ra đi. Tay dắt xe, chân bước mấy bước,tôi lại dừng, quay đầu đưa mắt tìm cặp mắt anh, đôi mắt xưa nay tôi thường trìumến. Anh vẫn không nhìn tôi, vẫn thản nhiên ngồi cạo râu, cặp mắt nhìn tấmgương để trước mặt. Có nên báo cho anh tin mừng này chưa? Tôi định đến tối nay,khi cháu Thủy ngủ yên, chúng tôi sắp đi nằm, mới báo cho anh biết vì lúc đó đã làsự thật trăm phần trăm rồi. Còn bây giờ thì. sự việc chưa xảy ra. Nó sẽ xảy ra vàocuộc họp chiều nay, lúc hết giờ dạy học. Cho anh biết bây giờ, lỡ ra có gì thay đổithì. mừng hụt sao? Mà không cho biết lý do tôi phải ở lại trường thì có thể anh.thắc mắc. Thôi, chậc, cứ để tối. Tôi nhắc lại câu hẹn lần nữa rồi dắt xe ra đi. Tan cuộc họp chiều nay, tôi đạp xe về nhà, lòng vui náo nức. Việc ấy đã là sựthật rồi! Gió chướng thổi vào hàng cây bên đường rào rạt. Tà áo dài tôi cầm trongtay bay phơi phới, chiếc áo màu hồng thích nhất của tôi. Về đến nhà, trông thấy chồng tôi đang ngồi chải tóc cho con? chắc bé Thủy vừamới được ba tắm? tôi tươi cười hỏi: - Anh đã nấu cơm chưa? Chồng tôi không nhìn tôi, đáp trống không: - Cho con Thủy đi chơi, mới về. Ngừng một tí, anh nói tiếp: - Nó đòi ăn bò bía. Hai cha con ngang dạ rồi. Từ đó đến tối, anh chẳng ăn cơm của tôi nấu, chẳng nói với tôi câu nào, tránh cảviệc nhìn tôi. Anh giận tôi đùn việc bếp núc cho anh chăng? Dù sao, tôi cũng đangvui. Tôi chơi với bé Thủy cả buổi tối rồi dỗ cháu ngủ. Anh đi nằm trước tôi. Tôi ngồi bên bàn phấn, sửa lại mái tóc và cố nén xúcđộng, tôi nói: - Anh có biết chiều nay ở trường họp gì không? Im lặng. Tôi quay lại, nhìn anh và mỉm cười, tin rằng câu nói của tôi sẽ xua tan sự hiểu ...