Tôi trở lại Lộc Hà tìm gặp Nương và tìm lời giải đáp đâu là sự thật ẩn giấu đằng sau con người lạ lùng ấy. Nương có phải là “yêu nữ” như cách gọi của ông chủ trà thất Kissa, hay là “Trà Đào” như cách tôi vẫn hằng gọi? Lúc đến trà thất Kissa, chủ nhân đã đi đâu đó. Tôi đẩy cánh cổng bước vào bên trong vì biết rằng nó luôn để ngỏ. Trà thất có hai gian chính, một nằm ở trên cao làm toàn gỗ gọi là gian mộc và gian kia thấp hơn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Trà Đào Trà Đào TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN VĂN THƯỞNGTôi trở lại Lộc Hà tìm gặp Nương và tìm lời giải đáp đâu là sự thật ẩn giấu đằng sau conngười lạ lùng ấy. Nương có phải là “yêu nữ” như cách gọi của ông chủ trà thất Kissa, haylà “Trà Đào” như cách tôi vẫn hằng gọi?Lúc đến trà thất Kissa, chủ nhân đã đi đâu đó. Tôi đẩy cánh cổng bước vào bên trong vìbiết rằng nó luôn để ngỏ.Trà thất có hai gian chính, một nằm ở trên cao làm toàn gỗ gọi là gian mộc và gian kiathấp hơn xây bằng gạch gọi là gian thổ. Hai gian cách nhau qua một hồ nước nhân tạotrồng nhiều hoa. Trong nhiều loài hoa có hoa bèo.Tôi nằm dài trên chiếc chiếu trong gian thổ, đầu gối lên chính chiếc tọa cụ mình vẫnthường ngồi uống trà, và nghĩ về “Trà Đào”. Một người đi từ trên dốc xuống, còn ngườikia thì ngược từ dưới lên; thoáng nhìn nhau; chợt nhận ra một điều gì đó, lại nhìn nhau;rồi bước qua nhau. Đến khi thấy tiếc nhớ cái gì mơ hồ vừa thoáng qua, quay lại tìm nhauthì người kia đã mất hút. Quan hệ giữa tôi và “Trà Đào” cũng tương tự như vậy.Người “Trà Đào” đậm đà. Mắt dài và sắc như dao cau. Mũi hơi to nhưng không thô. Môimọng nhưng khi hôn thì buốt lắm; và ngọt như mía. Hai bả vai tròn và chắc. Khuôn ngựcrộng, vồng lên đầy kiêu hãnh để khi hôn ta cảm nhận rằng đó là ngực thật. Nương là cơnsóng thần có thể tạo ra bão cuốn riết người ta vào tâm, hút sâu vào đó, làm người ta phảingạt thở, và chỉ ngạt thở thôi chứ không chết. Khi sóng thần tan mau, trời yên bể lặng,người ta lại khắc khoải với tâm trạng khốn khổ vì biết mình sẽ không còn được nhấnchìm trong lòng sóng nữa.Tôi nằm như thể chết rồi vậy. Chết trong nỗi nhớ. Tôi đã đến đây, đang ở đây nhưng đâurồi hình bóng kiều nương quạt bếp đun trà, gối quỳ cẩn trọng rót từng giọt đào lên lòngbàn tay, xoa xát vào nhau mà biết trà được hay chưa? Đôi tay khum khum áp chặt tách tràmàu đỏ gạch như muốn lấy bớt đi một ít hơi nóng nhưng bù lại bằng rất đỗi nhiều hươngngười pha trà. Rồi nàng gọi chén trà dâng khách theo kiểu đó là “trà đào”, chén trà máu.Còn tôi, tôi gọi tên người ấy là Trà Đào.Phố núi Lộc Hà trước đây chỉ là một huyện lỵ nhỏ. Nó nằm vắt ngang qua một quốc lộnối liền hai địa danh du lịch nổi tiếng. Khách đi ngang qua đây thường chỉ dừng lại nghỉchân chốc lát, rồi vội vã lên đường, trong tâm tưởng hầu như không đọng lại gì về nơimình vừa ghé qua vì vẻ hoang sơ, rỗng không của nó. Người ta gọi Lộc Hà là cô gái nhàquê, cứ tự nhiên mà đến chứ không hề điểm trang son phấn. Lộc Hà đột nhiên hiện ragiữa hai cô gái rất đầy cá tính, một sôi nổi và cuồng nhiệt và hiện đại, người còn lại thìmềm mại và tha thướt và trầm lặng một cách quý phái. Còn đối với tôi, Lộc Hà là LộcHà. Thế thôi. Tôi không ví von gì cả. Nhưng tôi thấy ở Lộc Hà cái gì cũng vừa phải. Khíhậu thì nóng vừa phải và lạnh cũng chỉ vừa ở mức lành lạnh. Những hôm nào trời có thậtlạnh hoặc thật nóng thì đó cũng chỉ là cái lạnh, cái nóng nhất thời như thể là cơn giận bấtchợt của một cô gái nhu mì.Dốc Lộc Hà thì chỉ hơi cao cao để khi người ta lên, người ta xuống mà không mỏi gốichồn chân. Nhà cửa thì không dày cũng không thưa, không cao cũng không thấp. Dân cưkhông đông lắm dù đã là một “town”. Cả “town” chỉ đếm được trên dưới chục chiếc xeôm, chủ yếu tập trung ở chợ để chở người và hàng, chứ không phải khách du lịch.Tôi là người chồng của cô gái sôi nổi, cuồng nhiệt và là người yêu của cô gái thướt tha,trầm lặng. Trên đường từ nhà đi thăm người yêu, tôi đã tình cờ gặp Lộc Hà. Hôm đó,giữa đường xe bị trục trặc. Trước đó, nó cũng đã ì trên đường hai, ba lần rồi. Khi đến LộcHà, nó còn ì lại lâu hơn nữa như thể một cách làm dáng đầy cố ý. Lúc đó, trời đã vềchiều. Nắng sắp tắt và gió lạnh se se. Mưa cũng sắp chực đổ xuống. Rồi mưa xuống thậtmà xe vẫn chưa khởi động lại được. Mưa ở Lộc Hà hôm đó không có vẻ gì là mưa cả. Nóchỉ lớt phớt như sương đậm và gây cho người ta một cảm giác như tuyết giả. Tôi bị níuchân lại đây, không phải vì cơn mưa “Vũ vô kiềm toả năng lưu khách” mà vì cái lãngđãng của một miền đất lạ. Tôi xuống xe và đi. Tôi đi. Đi giữa cơn mưa, mưa và mưanhưng nhẹ, nhẹ và nhẹ.Chuyện đó cách đây đã ba năm về trước.Bây giờ, Lộc Hà là một Lộc Hà khác. Lộc Hà đã biết đỏm dáng hơn để thích được ngườikhác nhìn ngắm. Cô soi mình trong gương từng ngày và sửa sang mình từng ngày. Chínhsự thay đổi đó mà cô đã hấp dẫn nhiều người lạ ghé đến thăm hơn. Những khu mới mởtrong bản quy hoạch phát triển thị xã trong mười năm tới chính là tâm điểm của nhữngchuyến viếng thăm. Tôi chỉ là một trong số nhiều người có tên trong danh sách đó. Tìmmua một miếng đất để xây dựng nhà xưởng công ty là mục đích của chuyến trở lại LộcHà gần đây nhất của tôi mà chủ nhân trà thất Kissa là một mắc xích quan trọng.Giữa lúc đang còn băn khoăn không biết nên bỏ vốn đầu tư vào vùng quy hoạch nóng haydạt ra vùng ngoại vi để chờ thơi cơ, tôi lại rơi vào một nỗi băn khoăn khác. “Trà Đào” ...