Ngoài kia trời tối đen. Còn trong gian nhà nhỏ của tôi, bóng đèn néon hắt ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo. Lạnh và trắng. Như gì nhỉ? Như những tấm khăn sô? Như những tấm vải liệm? Như màu da của Thúy hôm chia tay cuối cùng ở trạm xá? Phải rồi. Chính là cái màu sắc ấy, cái cảm giác ấy… Tim tôi chợt nhói lên. Cơn đau rất dịu dàng. Quá đỗi dịu dàng. Nó không làm tôi khó chịu hay đau đớn. Nó chỉ làm cả thân thể lạnh đi chút ít, buốt tê chút...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Trắng Trắng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THÀNH NHÂN1.… Ngoài kia trời tối đen. Còn trong gian nhà nhỏ của tôi, bóng đèn néon hắt ra một thứánh sáng lạnh lẽo. Lạnh và trắng. Như gì nhỉ? Như những tấm khăn sô? Như những tấmvải liệm? Như màu da của Thúy hôm chia tay cuối cùng ở trạm xá? Phải rồi. Chính làcái màu sắc ấy, cái cảm giác ấy…Tim tôi chợt nhói lên. Cơn đau rất dịu dàng. Quá đỗi dịu dàng. Nó không làm tôi khóchịu hay đau đớn. Nó chỉ làm cả thân thể lạnh đi chút ít, buốt tê chút ít. Trong số mấytrăm cơn đau mà tôi trải qua lúc gần đây – chắc mỗi ngày có đến năm, sáu lần – nó làcơn đau êm ái và đáng yêu hơn cả. Giống như cơn đau khi tôi gặp Thúy lần đầu, bốnmươi hai năm trước…Bốn mươi hai năm trước, ông mười bảy tuổi. Vồng ngực căng phồng. Những đường gânhồng hào nằm nép mình khiêm tốn, lẩn khuất sau những bắp thịt săn cứng, chỉ xuất đầulộ diện, khoe bày sự dũng mãnh của chúng khi ông nhấc những bao gạo chỉ xanh một tạlên vai, bước vững chãi từ chiếc ghe hàng lên kho gạo của Tám Hô.Ngày ấy, Tám Hô là ông chủ của ông. Ông ta là một con người bần tiện, ke re từng đồngxu lẻ với vợ con, người ăn kẻ ở, nhưng lại trở nên hào phóng, bất cần khi bước vào sòngbạc, sẵn sàng bán cả nhà cửa, gia sản cho những canh bạc điên cuồng. Cho đến lúc ấy,Tám Hô vẫn còn may lắm, thắng nhiều hơn thua. Dù sao, Tám Hô cũng là ân nhân củaông, là người đã cứu vớt ông khỏi một cuộc sống còn tối tăm u ám hơn trong căn chòirách nát, với người mẹ ủ ê, với gã cha dượng ác độc, ngày nào cũng cho ông ăn mấy trậnđòn thù. Phải, đòn thù, vì hắn căm thù mẹ ông, căm thù ông. Vì sao thì ông không biết, vàcũng không cần biết. Ông chỉ muốn bỏ trốn, chạy đi đâu thật xa để thoát khỏi cái cuộcsống khổ sở khốn kiếp ấy. Hoặc, ghê gớm hơn, đôi khi trong những giấc mơ, ông thấyông cầm một chiếc liềm bén ngót cứa vào cổ gã cha dượng, rồi dửng dưng nhìn một tiamáu phọt ra, đỏ lên rực rỡ, như ánh nắng hoàng hôn cuối mé chân trời. Giấc mơ ấy cứ trởđi, trở lại. Và có lẽ, một ngày nào đó, nó sẽ trở thành hiện thực, nếu Tám Hô không xuấthiện, đưa ông ra khỏi căn nhà ấy… Phải, nói cho cùng, Tám Hô là ân nhân của ông.… Có những tiếng gì nghe cứ đều đều vang vọng bên tai? À, đó là tiếng tích tắc của chiếcđồng hồ treo tường. Chúng đã đánh thức tôi khỏi những tưởng nhớ mơ màng. Tích tắc…tích tắc… Những tiếng đều đều nổi lên trong đêm tĩnh mịch… Trái tim suy kiệt của tôicũng đang khe khẽ đập, mỗi lúc nhanh hơn… nhanh hơn nữa… Tích tắc… Tích tắc…Cuộc đời tôi có là một chuyển động vòng tròn như những chiếc kim đồng hồ kia, chạyđua mãi với thời gian, để rồi cuối cùng thấy mình vẫn quay về nơi cũ?…Bốn mươi hai năm trước, ông gặp Thúy lần đầu. Một cô bé mười lăm tuổi, gầy nhom, tóctai bù rối, quần áo vá chằng vá đụp. Nhưng mắt nàng đẹp lắm. Mắt to, đen, hiền, và thămthẳm. Có lẽ cuộc đời nàng cũng khốn khổ như cuộc đời ông. Bởi, đôi mắt ấy lẽ ra khôngnên thăm thẳm như vậy, lẽ ra nó phải lóng lánh, phải trong veo, như những hòn bi xanhmới toanh mà ông khó khăn lắm mới có được hồi nhỏ. Gặp nàng lần đầu, chợt tim ôngnhói lên một cơn đau.… Cơn đau ấy giống như cơn đau lúc này đây! Dìu dịu, tê tê ở một vùng trái ngực, rồilan tỏa khắp thân người…Mười bảy tuổi, ông chưa có khái niệm gì về tình yêu. Ông vốn chưa có khái niệm gì vềtình yêu thương nói chung. Cả tình mẹ, tình cha, tình làng nghĩa xóm… Từ lúc biết nhớ,ông chưa thấy ai tốt với mình. Có lẽ vì cuộc sống của tất cả những người xung quanh ôngđều tối tăm, khổ nhục, đen đủi… như con kinh lúc nước ròng chỉ bốc lên mùi thúi hoăngvà ngập đầy rác rến ở cái xóm nhỏ của ông ngày ấy. Phải, lúc đó ông chưa biết yêu là cáiquái gì! Nhưng tình yêu, tự trong bản chất ông, đã cất lên tiếng nói, đã phục sinh nhưnhững đám cỏ cháy khô ngoài ruộng chợt đâm chồi trở lại sau một trận mưa rào. Ôngkhông biết là ông yêu nàng ngay từ lúc đó đâu. Ông chỉ biết rằng ông luôn nghĩ tới nàng,luôn muốn làm cho nàng một điều gì đó tốt lành, muốn dâng tặng cho nàng tất cả nhữnggì mà ông có được. Và, hơn tất cả, muốn cho đôi mắt đen của nàng không còn nhuốm nỗibuồn u uất. Muốn chúng phải long lanh, trong veo như những hòn bi xanh mới.… Tâm hồn của tôi hồi nhỏ chắc cũng trong veo như vậy, như những hòn bi mới. Và nhưnhững hòn bi, chúng rất dễ bị sứt mẻ, dễ bị vấy bẩn, trở thành những khối hình thù sứtsẹo, đầy thương tích… Có lẽ tâm hồn mọi con người cũng giống như vậy. Nếu chúng takhông biết trân trọng nó, gìn giữ nó, luôn đặt nó trong một môi trường trong lành, nócũng sẽ bị vấy bẩn, bị sứt sẹo, đầy thương tích; sẽ trở thành những thứ dị dạng quáithai… Có phải không, hả Thúy?Nàng đến kho gạo của Tám Hô làm người ở đợ. Như ông. Nhưng nàng chỉ làm nhữngcông việc nhẹ nhàng, quanh quẩn trong nhà, trong cái sân rộng đầy bao tải bốc lên mộtmùi ẩm mốc. Hôm ấy, nàng đến lúc ông vừa vác xong bao tải gạo cuối cùng c ...