Đó là một ngày mưa tầm tã. Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo bằng giọng đều đều, không cảm xúc: - Cô vừa nhận được tin từ gia đình bạn Tường Vi. Bạn ấy đã mất tối qua! Hôm nay lớp ta được nghỉ một hôm để tham dự đám tang.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Tường vi cánh mỏng Tường vi cánh mỏngĐó là một ngày mưa tầm tã. Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo bằng giọng đềuđều, không cảm xúc:- Cô vừa nhận được tin từ gia đình bạn Tường Vi. Bạn ấy đã mất tối qua! Hôm nay lớp tađược nghỉ một hôm để tham dự đám tang.Nối sau câu nói ấy là sự im lặng kinh hoảng. Tiếng mưa ầm ầm ngoài cửa dường như đãnuốt sạch mọi âm thanh.Không có quá nhiều điều để nói về Tường Vi, cũng như không đủ đau buồn để khócthương cho người ra đi. Nhất là khi chúng tôi mới học cùng nhau chưa được ba tháng.Tường Vi mới chuyển vào lớp tôi hồi đầu năm học. Cô bạn có nước da bánh mật, khuônmặt tròn trịa, thân hình quá khổ, luôn lầm lì, khép kín và đôi lúc cộc cằn. Có lẽ vì thế màTường Vi trở thành đối tượng của rất nhiều trò đùa quái ác. Chỉ trong vòng hai năm đãchuyển trường ba lần. Rất tự nhiên, cô bạn mới được phân đến ngồi cạnh tôi. Chẳng có gìlạ lùng, từ lâu rồi tôi được biết đến như chàng trai tuyệt vời nhất khối 11.Ngoại hình khá, biết cách ăn mặc, thành tích học tập tốt và luôn vui vẻ lịch lãm. Chẳngbiết từ lúc nào, tôi coi những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người là thứ không thể thiếutrong cuộc sống của mình. Tôi luôn chú ý giữ hình tượng của một anh chàng hòa nhã, dùcó chuyện khó chịu hay bực bội cũng cố dằn xuống mà mỉm cười.Làm thân với Tường Vi không có gì là khó cả. Giữa những cậu bạn thô lỗ, tinh quái luôntrêu chọc miệt thị, sự ân cần quan tâm của tôi nhanh chóng chiếm được cảm tình của côbạn khó gần. Khi những cô nàng khác lên tiếng phàn nàn bởi tôi giành sự quan tâm cho“vịt con xấu xí” thì tôi chỉ cười trừ, tuôn ra vài lời mềm dẻo tốt đẹp, thành công tăngthêm sự ngưỡng mộ cho bản thân. Thêm một thời gian nữa, tình cảm Tường Vi dành chotôi tự nhiên phát triển. Chuyện này với tôi vốn chẳng hiếm lạ gì nhưng rơi vào Tường vilại mang đến sự khó chịu kỳ lạ. Không có cô bạn nào lúc nào cũng nhìn tôi chằm chằmmột cách lộ liễu như vậy. Cũng không có cô bạn nào lúc nào cũng thả đầy ngăn bàn tôinhững trái chanh leo sần sùi xấu xí. Nỗi khó chịu dâng lên đỉnh điểm khi Tường Vi thuhết can đảm lén nắm tay tôi dưới gầm bàn. Bàn tay mập mạp, ram ráp, ẩm mồ hôi, trơntuột như loài động vật nhuyễn thể. Những tin đồn bắt đầu rầm rì lan đi. Một vài kẻ quăngcho tôi ánh nhìn thương hại ác ý. Tôi không thể giả bộ thân thiện với Tường Vi hơn nữa.Viện vài lý do về bệnh mắt, tôi xin chuyển chỗ ngồi. Ngoài giờ học, tôi lập tức đặt mìnhvào trung tâm của những người bạn nổi tiếng, những cô nàng xinh đẹp và các cuộc bànluận náo nhiệt. Bản tính thầm lặng giữ cho Tường Vi không đến gần tôi. Chỉ trong quãngthời gian ngắn ngủi, tôi đã thành công đẩy cô bạn phiền phức ra khỏi tâm trí và cuộcsống. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới lờ mờ nghe tên cô được nhắc đến trong vài vụ xô xát, bắtnạt hay chế giễu. Chẳng có gì liên quan đến mình nữa, tôi tự nhủ như thế.… Cho đến bây giờ…… Cho đến tận bây giờ……Tường Vi uống thuốc ngủ tự vẫn……Trước khi ra đi, cô gái 17 tuổi để lại một bức thư tuyệt mệnh, trong đó ngoài sự hoảngloạn vì những kẻ bắt nạt học đường còn có nỗi tuyệt vọng bởi một tình yêu không đượcđáp lại. Đó là những gì đã đẩy cô gái ấy vào bóng tối. Đó là những gì đã buộc cô phảichọn lựa kết cục nghiệt ngã như thế……Trong tiếng kèn đám tang thê lương, tôi đứng chôn chân dưới giàn chanh leo trĩu quảnhà Tường Vi, cảm thấy cái lạnh thấm dần vào trái tim, ban đầu chỉ là chấm nhỏ rồi dầndần lan ra, không thể ngừng lại…***Bố mẹ làm thủ tục cho tôi chuyển trường. Họ hy vọng tránh xa nơi hỗn loạn ấy, tránh xacái ký ức ảm đạm về Tường Vi, đứa con trai tươi vui đáng khen của họ sẽ trở lại. Nhưngtôi biết điều đó là không thể. Cái chết của cô bạn mập mạp như một cú đánh tàn nhẫn đậpmạnh vào mọi thành trì tôi xây dựng bấy lâu nay, đập mạnh vào sự giả dối, tính tự phụ,kiêu căng. Tôi như đứa con nít bị lột trần, yếu ớt, tay trắng, sợ hãi trước thế gian. Tôikhông biết niềm vui là gì nữa. Những đêm mất ngủ triền miên khiến tôi gầy rộc xơ xác.Bố mẹ đưa tôi đến bác sĩ tâm lý. Vô ích! Trước những câu hỏi trị liệu, tôi chỉ đơn giản làcắn chặt môi, ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi sẽ không nói với ai về sự trống rỗng tận nơi sâuthẳm, càng không nói với ai về bàn tay ẩm ướt ám ảnh các giấc mơ. Tôi nghĩ, sẽ thậthạnh phúc biết bao nếu sớm mai tỉnh dậy, thấy mình biến thành con ốc sên bé nhỏ, antoàn cuộn mình trong chiếc vỏ vững chắc……Tôi lên lớp 12. Khác với trước kia, ở trường mới tôi không có bạn và cũng hầu nhưkhông trò chuyện với ai bao giờ. Thành tích học tập tụt dốc khủng khiếp. Đầu năm họcgiáo viên chủ nhiệm đưa ra yêu cầu từ giờ trở đi lớp phó học tập sẽ chú ý kèm cặp cho tôicác môn chính. Nghe điều đó, lần đầu tiên tôi đứng phắt dậy, gay gắt bày tỏ ý kiến trướccả lớp:- Em không đồng ý!Thầy giáo già đẩy gọng kính lên cao, hỏi tôi, giọng chất vấn:- Tại sao?- Em không muốn!- Tôi sẽ không xem xét ý kiến của em chừng nào em chưa đưa ra một lý do chính đáng- Em không muốn! –Tôi bướng bỉnh lặp l ...