Người ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là bao lâu? Và đến bao giờ những điều đó thôi không còn là "quá khứ" để người ta không cần phải buồn đau nữa? Nó còn nhớ rất rõ, những buổi chiều của 10 năm về trước; nó còn nhớ rất rõ, những đêm Giáng Sinh của 10 năm về trước...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Ước nguyện đêm giáng sinhƯớc nguyện đêm giáng sinhNgười ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là bao lâu? Và đến bao giờnhững điều đó thôi không còn là quá khứ để người ta không cần phải buồnđau nữa? ***Nó còn nhớ rất rõ, những buổi chiều của 10 năm về trước; nó còn nhớ rất rõ, nhữngđêm Giáng Sinh của 10 năm về trước...10 năm trước cứ mỗi chiều, sau khi ba nó đi làm về sẽ chở mấy mẹ con nó đi chơi.Chỉ đơn giản là đi hóng gió, chỉ đơn giản là ba mẹ sẽ cười tươi nhìn hai anh em nóchơi đùa trên cái nhà phao nho nhỏ ở khu vui chơi thiếu nhi. 10 năm trước, cứ tốiđến nó sẽ trèo lên sô-pha ngồi cạnh ba và đưa tay ôm ba nó cứng ngắt, rồi mẹ nócắt dĩa trái cây cho mấy ba con ăn và chọc nó: con gái cưng như vậy, sau này chắcba mấy đứa chọn chồng khó! Chết thằng chồng tương lai của con bé Út rồi!, sauđó cả nhà sẽ râm ran tiếng cười nói, cả nhà cùng nhau quây quần bên cái màn hìnhtivi nhỏ xíu để đón xem bộ phim truyền hình dài tập mỗi ngày. 10 năm trước, khicơn gió lạnh cuối năm tràn về, ba mẹ nó sẽ dẫn mấy anh em nó đi mua thêm quầnáo, sẽ cũng nhau trang trí cây thông noel và hang đá ở nhà. Và đêm Giáng Sinh yênbình, cả gia đình bốn người sẽ cùng nhau đi lễ, cùng nhau ăn uống mừng ngày lễấm áp đó...Nhưng đó chỉ là việc của 10 năm về trước...Mọi thứ trong phút chốc đã tan tành, mất hết tất cả. Nó không biết nên trách ai,trách cái gì, chỉ mơ hồ không rõ từ khi nào, nó đã không còn được hưởng cái cảmgiác ấm áp ngày đó nữa. Nó khát khao một gia đình bốn người lại bên cạnh nhau,cùng nhau đi chơi, cùng nhau ăn tối, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau xem phim,cùng nhau đón Giáng Sinh và biết bao ngày lễ khác trong năm. Nhưng có lẽ đó chỉcòn có thể gọi là mơ ước. Mơ ước đó nó từng ấp ủ trong lòng khi còn là một côbé 9, 10 tuổi, những năm đầu tiên sau khi sự việc đáng buồn ấy xảy ra; thế nhưngvới suy nghĩ của một cô gái 17 tuổi hiện tại, nó nghĩ điều đó chỉ là sự gượng ép.Nó biết mọi việc đã qua không thể nào hàn gắn lại, dù có cố gắng đến mấy đichăng nữa.Người ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là bao lâu? Và đến bao giờ nhữngđiều đó thôi không còn là quá khứ để người ta không cần phải buồn đau nữa?Nó không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra và nguyên nhân tại sao, chỉ nhớ trong đầu cáiquang cảnh hỗn độn ngày ấy- cái ngày mà gia đình yên bình của nó chính thứckhông còn vẹn nguyên. Với đôi mắt ngây thơ của cô bé 7 tuổi lúc đó, nó tự hỏingười phụ nữ lạ nào đang ngồi nói chuyện với bà nội, với ba mẹ nó thế kia. Nókhông biết bà ta là ai, nhưng nó có cảm giác không thích bà ta, không thích cáicách bà ta nhìn vào mẹ của nó chòng chọc như vậy. Nó nhớ lúc đó, bác nó đứngbên cạnh bỗng hỏi nó: Út à, nếu cái cô ngồi ngoài đó làm mẹ kế của con, con cóchịu không? Nó không hiểu tại sao bác lại hỏi vậy, nhưng nó hiểu từ mẹ kế là gì,nghĩa là người đó sẽ vể ở chung nhà với nó sao? Trong vô thức, nó trả lời với bác:Con cũng không biết nữa! Nó thật không biết, nếu có một người nữa trong nhàmình thì chuyện gì sẽ xảy ra...Không cần phải suy nghĩ nhiều, ngay lập tức nó biết rằng, nếu như có một ngườiphụ nữ khác trong nhà mình, thì gia đình mình không còn như xưa nữa, và mẹ sẽkhông còn nụ cười hiền hòa như trước kia nữa. Tối đó, nó nhìn thấy mẹ khóc, mắtmẹ đỏ hoe nhưng lại đưa tay xoa đầu nó bảo không có gì đâu, bảo nó ngủ ngoansáng còn dậy đi học. Nó vâng lời mẹ, tính nằm xuống ngủ nhưng lại thấy ba đi vào,dẫn theo người phụ nữ đó, bảo với bà ta rằng: cũng tối rồi, nằm xuống đây ngủchung đi. Mai tôi chở về! Và sau câu nói đó, nó thấy mẹ trợn tròn mắt, nhìn ba nónhư thể ông không phải là con người, và hai người cãi nhau to tiếng. Nó nhìn thấyvà sợ hãi, chạy vội ra ngoài khóc to: anh hai ơi, ba mẹ cãi nhau,...huhu...anh haiơi, anh hai ơi!!! Nó vừa la vừa khóc, vừa dáo dác chạy ra sân trước tìm anh hai vàbà nội, nó thực sự không biết, không biết mình nên làm thế nào mới đúng đây.Khi mà chạy lên nhà trước rồi, nó lại nghe tiếng loảng xoảng dưới nhà sau, và lạivội chạy ra nhà sau coi có chuyện gì. Trước mắt nó, cảnh tượng chưa bao giờ xảyra. Ba nó đưa tay gạt hết chén dĩa trên kệ xuống, đưa tay đập nát cả cái bồn rửamặt, rồi đôi tay vì mảnh cứa thủy tinh mà bị rách ra, máu chảy ròng ròng xuốngnền đất. Nó khóc thét lên, chạy lại chỗ ba, liên tục gọi: ba ơi! Ba ơi! Ba ơi!... Nóchạy theo ba lên nhà trên khi mà bác nó xuất hiện băng bó tay cho ba nó. Nó thậtsự không còn hiểu chuyện gì nữa, thật sự nó không muốn hiểu, mẹ khóc đến sưngmắt, ba thì sau vụ hôm đó, đã không còn là người ba mỗi tối đưa tay xoa đầu nó vàmặc cho nó làm nũng nữa...Hiện tại nó đang lật giở lại từng tấm ảnh gia đình nó chụp chung lúc 10 năm vềtrước, rồi nó lật ra những bức ảnh cách đây 9 năm, 8 năm, 5 năm... gia đình hạnhphúc bốn người không còn nguyên vẹn, nó nhìn đâu cũng chỉ thấy những mảnh vỡ,những mảnh vỡ cứa thẳng vào tim. Tấm ảnh Giáng sinh chụp gia đình năm vừa rồilại không có mặt ba, trong bức ảnh chỉ có mẹ, h ...