Ở cái tuổi 32, Nguyên đã có nhiều thứ làm người khác ganh tị. Anh cao ráo, dễ nhìn, là chủ của một một công ty ‘ăn nên làm ra’, có bạn gái xinh xắn và là người mẫu nhiều triển vọng. Mọi thứ thật tốt đẹp và hoàn hảo, đôi khi, Nguyên cũng cho rằng mình được ngôi sao may mắn ưu ái. Cuộc sống sẽ cứ như thế cho đến một ngày cô xuất hiện.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Vì Đó Là EmVì Đó Là EmỞ cái tuổi 32, Nguyên đã có nhiều thứ làm người khác ganh tị. Anh cao ráo, dễnhìn, là chủ của một một công ty ‘ăn nên làm ra’, có bạn gái xinh xắn và làngười mẫu nhiều triển vọng. Mọi thứ thật tốt đẹp và hoàn hảo, đôi khi,Nguyên cũng cho rằng mình được ngôi sao may mắn ưu ái. Cuộc sống sẽ cứnhư thế cho đến một ngày cô xuất hiện.Hôm ấy, Hùng – người bạn thân và là đối tác của Nguyên, hẹn anh ra mộtquán cafe để bàn về một bản hợp đồng mới. Khi Hùng ra về, Nguyên đứngdậy, cho cái laptop vào cặp để chuẩn bị đi đón cô bạn gái, Trúc Ly. Bỗng, mộtđôi tay bé nhỏ ôm lấy chân anh, kèm theo tiếng gọi khẽ của một đứa bé:- Ba… con với mẹ kiếm ba lâu lắm!Theo phản xạ anh vội xoay người và cúixuống. Trước mặt anh là một bé gái xinh xắn chừng năm tuổi tóc cài nơ chuộtmickey màu hồng nhạt, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước đang nhìn anh. Vớitình huống bất ngờ chưa gặp như thế này, anh không biết phải làm sao ngoàicách đưa mắt nhìn như tìm kiếm người đi cùng bé. Đúng lúc đó thì cô xuấthiện, cô để vội hai ly kem trên tay lên bàn đi tới gỡ tay bé ra khỏi chân anh vànói với anh:-Xin lỗi anh, bé nhận nhầm người…Anh ngước mắt lên nhìn, đó là một người phụ nữ chừng 27 tuổi, ăn mặc giảndị. Qua cử chỉ của cô, dễ dàng nhận ra cô là mẹ của đứa bé. Nhưng điều anhquan tâm là hình như ánh mắt của cô ấy khi nghiêng nghiêng nhìn rất quen.Hình như anh đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời anh không nhớ ra. Khi anhcòn đang lục tìm trong trí nhớ thì cô đã dẫn bé gái đi mất. Mặc cho mẹ kéo đi,bé gái vẫn dõi ánh mắt như một dấu hỏi về phía anh.Hai tuần sau, vào một ngày thứ bảy rảnh rỗi, khi đang đi siêu thị mua đồ, anhchợt giật mình vì lại bị ôm chân như ở quán cafe. Khi nhìn xuống, anh ngạcnhiên vì vẫn là bé gái xinh xắn ấy cùng câu nói cũ. Và cô cũng xuất hiện sauđó với vẻ mặt ngại ngùng cùng chiếc xe đẩy đồ đang mua dở dang. Nhưng lầnnày, mặc cô kéo, đứa bé vẫn cố ôm lấy anh. Cô bé vùng vẫy và khóc oà lên khibị mẹ kéo:- Con cần ba, con với mẹ nhớ ba lắm! Ba… ba không thương mẹ với con sao?Trước những cái nhìn tò mò của những người chung quanh, mắt cô long lanhbối rối. Lại ánh mắt quen thuộc đó khiến anh chợt nhớ cần phải hỏi cô vàiđiều. Để tránh cho cô phải khó xử trước đám đông, anh bước tới, đưa tay ẵmđứa bé lên, nói nhanh là muốn giúp cô và mời cô ly cafe vì anh có chuyệnmuốn hỏi. Khi ngồi yên vị trong quán, anh nói cô rất quen, anh đã gặp rồi,anh đoán chắc như thế. Những thắc mắc của anh được cô nhanh chóng giảithích:- Em là Phương, em biết anh tên Nguyễn Hoàng Nguyên. Mười năm trước,vào một buổi chiều, khi đi học về ngang sân vận động của trường đại học kinhtế, vô tình trái banh do anh đá bay trúng vào mặt em khiến em ngã nhào, bểkính mắt và quần áo lấm lem. Anh đã đưa em về xin lỗi ba mẹ em và sau đómua kính khác đền cho em. Anh không nhận ra em cũng đúng vì bây giờ emdùng kính sát tròng. Đây là con em, bé Yến Oanh được 5 tuổi. Ba bé khôngcòn. Vì anh giống ba bé nên mới có những chuyện xảy ra như thế. Em xin lỗi.Anh đoán không sai mà, cô đúng là người quen cũ. Anh hỏi thăm thì biết côđang sống ở một căn nhà thuê nho nhỏ cũng gần khu nhà anh. Cô nói cô trởlại thành phố bởi muốn bé Oanh có điều kiện học hành tốt hơn. Cô mời anhcó rảnh thì tới chơi. Lúc ra về, khi trao đổi số điện thoại cho cô, anh muốn nóivới cô, ngày xưa anh rất có ấn tượng với cô. Sau đó, anh có trở lại nhà cô tìmkiếm nhưng người ta nói gia đình cô đã dọn đi nơi khác”. Có điều, anh ngậpngừng, lại không dám nói.Thời gian sau đó, thỉnh thoảng anh vẫn hẹn cô cafe như những người bạn. BéOanh luôn được cô dẫn theo và bé vẫn kêu anh là ba như cũ. Anh ngăn cô, cứđể như thế, đừng cấm cản con bé. Cô cười khi nghe anh nói coi như cho anhcơ hội trải nghiệm thử việc làm cha một đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu như thế”.Một buổi chiều, khi đi làm về ngang một cái shop đồ chơi trẻ em, thấy con gấubông màu hồng rất dễ thương, anh ghé vào mua và tới nhà cô. Khi anh gọiđiện thoại, cô nói đang cùng bé Oanh chơi với nhau ở công viên. Anh ra đếnnơi thì thấy mẹ con đang chơi trò cầu trượt và cùng cười vang trong buổichiều nhạt nắng. Anh đứng khựng lại, tự nhiên anh thấy có cái gì đó len vàotim anh, anh thấy cô và bé thật đẹp.Cả tuần nay, anh mất ngủ vì lô hàng nhập khẩu có vấn đề, phải chờ kiểm tra.Cứ nghĩ tới cái ngày vỡ hợp đồng, phải bồi thường thì anh toát cả mồ hôi.Nguy cơ phá sản lơ lửng trên đầu, chẳng hy vọng gì cứu vãn. Tối hôm đó, rakhỏi công ty, anh thấy sao lòng trĩu nặng, rẽ tay lái, anh chạy xe đến nhà TrúcLy. Khi anh tới nhà, Trúc Ly đang say sưa hát hò và ăn uống với đám bạn gái.Anh lặng lẽ quay ra, anh không biết phải đi về đâu trong khoảnh khắc buồnphiền này… Anh chợt nhớ tới cô và bé Oanh.Nghe tiếng chuông, cô chạy ra mở cửa. Bắt gặp anh trong bộ dạng thiểu nãonhư thế, cô không hỏi anh chuyện gì, chỉ lặng lẽ đi nấu bữa ăn tối. Sau bữacơm, trời đổ mưa tầm tả. ...