Danh mục

Truyện ngắn Vì không có ai là cô đơn cả

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 165.23 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Truyện ngắn có tên Vì không có ai là cô đơn cả dành cho các bạn tham khảo thư giãn sau những giờ mệt mỏi. Sài Gòn kết thúc một ngày với nhiều bận rộn, khói bụi và ồn ào. Nếu ban ngày ngập tràn tiếng cười nói, tiếng xe cộ khi màn đêm kéo đến, thành phố lại trở nên yên tĩnh, tựa như mang một vẻ đẹp trầm mặc, quyến rũ lạ thường.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Vì không có ai là cô đơn cảTruyện ngắn Vì không có ai là cô đơn cảBầu trời trên cao đã dần sẫm màu và chuyển sang màu đen. Sài Gòn kết thúc mộtngày với nhiều bận rộn, khói bụi và ồn ào. Ở thành phố hoa lệ và có số dân đôngthuộc hàng bậc nhất Việt Nam này, thì ngày và đêm là hai cực đối lập, nó thay đổinhanh đến chóng mặt. Nếu ban ngày ngập tràn tiếng cười nói, tiếng xe cộ, cảnhững tiếng cãi vã gay gắt thì khi màn đêm kéo đến, thành phố lại trở nên yêntĩnh, tựa như mang một vẻ đẹp trầm mặc, quyến rũ lạ thường. Con phố sáng rựclên bởi ánh đèn trải dài trước mắt tôi . Giữa màn đêm tĩnh lặng, nó mang một vẻcô độc, lặng yên đến đáng sợ. Tôi vẫn tiếp tục bước đi, không ngoái đầu nhìn lạimình đã đi được bao xa, cũng không thèm nhìn xem mình đi đến đâu nữa. Cứ đi,đi giữa muôn vàn ánh sáng tỏa ra từ những cột đèn đường, hay từ những ô cửa sổcủa những ngôi nhà xung quanh, mặc cho ngày càng nhiều người dùng những ánhmắt khác nhau nhìn mình, mặc cho đôi giày gót cao làm bàn chân đau như muốntứa máu. Đi cho đến kiệt sức, đến khi chân mỏi đến mức không thể đi tiếp.Vỉa hè lạnh ngắt! Ngồi bệt.Bụng đói cồn cào, chợt nhớ ra chiều hôm qua và cả ngày hôm nay, tôi vẫn chưa cógì bỏ bụng. Nhìn những thứ vô dụng vương vãi tứ tung, tôi cười khẩy, như mộtcon nhóc có vấn đề ở cái đầu. Bao thuốc lá còn một điếu duy nhất và bật lửa sắphết gas, di động hết tiền, cả ví cũng rỗng không. Tiền bạc không còn mà cái đóivẫn cồn cào trong bụng, tôi chộp lấy điếu thuốc cuối cùng, rít từng hơi thuốc dàicho quên đi cơn đói. Mục đích ở đây không còn, cũng chẳng thể về quê, tôi nhưcon bé lạc lõng giữa dòng đời xuôi ngược, không biết phải về đâu. Cả những nỗisợ của đứa con gái 19 tuổi một mình xa nhà, ở một thành phố quá ư là lạ lẫm, vớinhững nỗi đau đớn giày vò, cào xé trong tâm hồn, trái tim,... tất cả như ùa về cùngmột lúc, như cú rơi đẩy tôi xuống một cái hố đen ngòm không đáy.Cú rơi không đau, nhưng chơi vơi...Truyện ngắnTôi còn nhớ rất rõ mình đã háo hức muốn được đến cái thành phố này như thế nào.Từ hồi còn học lớp 10, tôi đã mơ mình được học Đại học Y trên thành phố, đượccùng anh bước đi qua những con đường rợp bóng cây, đi qua những mùa mưanắng của cái thành phố mà anh luôn ngợi khen nức nở trong những trang thư gửivề đầy mùi thương nhớ. Anh nói Sài Gòn có duyên ngầm, phải ở lâu, ngắm kĩ mớithấy được hết cái duyên của nó. Không ai biết tôi đã khổ sở nhồi nhét đống kiếnthức khô khan vào đầu như thế nào, cũng không ai biết tôi đã hạnh phúc thế nàokhi nhận được giấy báo đậu đại học trên thành phố. Cảm giác giống như được đếnthiên đường.Trước ngày đi, tôi cứ lôi ra lôi lại đồ đạc ra kiểm tra hàng chục lần, lôi ra nhìn tấmảnh người con trai mà tôi sẽ tìm kiếm ở thành phố kia 120 lần. Thậm chí khi má tỏvẻ lo lắng cho tôi, nói tôi đừng đi nữa, tôi còn quát lại má:_ Má trẻ con quá, con 19 rồi, trưởng thành rồi, có phải con nít đâu mà má lo nàynọ?Nhìn tôi ngúng nguẩy kèm theo cái nguýt dài, má chỉ thở dài chứ không nói, chắcmá biết sẽ không cản được con ngựa bất kham như tôi. Tận sâu trong đáy lòng tôicũng hơi thấy có lỗi với má, nhưng cảm giác đó mau chóng xóa tan đi khi tôi ngồivào bàn và lên một list những việc tôi và anh sẽ làm ở Sài Gòn.Khi tôi chuẩn bị lên chuyến xe buýt đầu tiên để đến một thành phố cách nơi mìnhở 448km, má nắm tay tôi, dặn dò tôi đủ thứ. Sau cùng, má vuốt tóc tôi:_ Học ở thành phố có nhiều cái hay, nhưng cũng sẽ có nhiều cạm bẫy để thử tháchcon, con phải kiên trì và nhẫn nại mới có thể vượt qua. Con mạnh mẽ nên mẹkhông cản nổi con, nhưng nếu một ngày nào đó con quá mệt mỏi, muốn quay trởvề thì ở đây, Nha Trang luôn chờ con trở vềTruyện ngắnTôi nắm chặt lấy bàn tay má, mỉm cười. Đối với một con bé từ nhỏ đã mất cha nhưtôi, má là điểm tựa vững chãi nhất, là nơi luôn dành cho tôi ngả đầu mỗi lúc khókhăn, để có sự bình yên trở lại. Nhưng lúc này đây tôi không hề thấy buồn, tôiđang háo hức được đến thành phố mới. Cái thành phố mà anh đã kịp truyền cho tôisự khát khao được đến, cái thành phố có sức sống mãnh liệt, tuyệt đẹp và lắm thúvui.Nhưng đó chỉ là khoảng thời gian đầu. Vừa đặt chân đến Sài Gòn, cảm giác đầutiên của tôi là choáng ngợp. Tôi bị choáng ngợp bởi những vẻ đẹp lộng lẫy, hàonhoáng của những khu đô thị sầm uất, những tòa nhà cao vươn thẳng đến trờimây, những con người luôn bận rộn và ăn mặc thời trang. Mọi thứ quá xa lạ vớitôi.Việc học Đại học với tôi cũng là một thử thách khó khăn. Nó khác hẳn với lúc tôicòn học cấp 3. Thời gian lên lớp ít hơn nhưng bù lại phải tự học nhiều hơn. Khimọi thứ đã dần ổn thỏa, nghĩa là khi tôi đã quen với nếp sống nhộn nhịp, với việchọc đại học, đã thuê được một phòng trọ nhỏ gần trường, tôi mới quyết định đi tìmanh. Nhưng số phận cũng thật buồn cười. Lúc tôi tìm thấy anh cũng là lúc anh nóivới tôi lời cay đắng, lời kết thúc của một giai thoại tình yêu. Tôi đón nhận lời chiatay của anh một cách bình thản, dù trong lòng tôi như nứt toác thà ...

Tài liệu được xem nhiều: