Xe qua khỏi cửa khẩu Xa Mát lúc trời chạng vạng. Tay hạ sĩ lái xe nhếch bộ ria mép, lầm bầm nói gì đó trong tiếng máy nổ ầm ầm, rồi thắng kít chiếc zin quân dụng bên lề, làm tung lên một làn bụi mịt mù. Hắn chỉ kịp vơ vội cái ba lô lép kẹp, thốt nhanh lời cảm ơn rồi nhảy xuống xe. Tay lái xe giơ tay trái lên vẫy vẫy, rồi chiếc xe rú lên, quẹo ngoặt sang hướng Kà Tum, phả thêm một lớp bụi đường biên giới lên bộ mặt sạm đen...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Xa vắng Xa vắng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THÀNH NHÂNXe qua khỏi cửa khẩu Xa Mát lúc trời chạng vạng. Tay hạ sĩ lái xe nhếch bộ ria mép,lầm bầm nói gì đó trong tiếng máy nổ ầm ầm, rồi thắng kít chiếc zin quân dụng bên lề,làm tung lên một làn bụi mịt mù. Hắn chỉ kịp vơ vội cái ba lô lép kẹp, thốt nhanh lời cảmơn rồi nhảy xuống xe. Tay lái xe giơ tay trái lên vẫy vẫy, rồi chiếc xe rú lên, quẹo ngoặtsang hướng Kà Tum, phả thêm một lớp bụi đường biên giới lên bộ mặt sạm đen bụi bặmvà nắng gió của hắn. Hắn khoác chiếc ba lô lên một bên vai, mỉm cười nhìn quanh quất.Trời, quê nhà, mình đang đứng trên đất Việt thật rồi! Trái tim hắn đập rộn lên, và mộtcảm giác thật lạ làm hắn muốn trào nước mắt, khi trên môi nụ cười còn chưa tắt hẳn. Hắnchợt muốn nằm xoài ra mà hôn lên mặt đất. Năm năm rồi, hắn xa cách ánh đèn thànhphố, xa cách quê hương. Năm năm trời đằng đẵng, mở mắt ra chỉ thấy những rừng, nhữnglũng hoang vu.Trong trận đánh hồi cuối tháng trước, một trái B.40 của địch nổ tung trước công sự củahắn. Hắn chỉ kịp nhìn thấy một nụ lửa khổng lồ xoè ra trước mặt là đã ngất đi, và khi tỉnhdậy, hắn đã nằm trong quân y viện sư đoàn được ba ngày. Cũng may, nhờ chiếc hố mèokhá sâu, hắn chỉ bị ứa máu tai máu mũi vì sức ép chứ không dính phải miếng miểng nào.Rồi sau khi từ quân y viện trở về đơn vị vài hôm, hắn nhận được quyết định ra quân.Vĩnh biệt chiến trường! Vĩnh biệt những vinh quang và đắng cay chua xót. Và bây giờ,hắn đứng đây, trong lòng đất Việt. Thân hình còn nguyên, trái tim nóng bỏng còn đập rộnràng trong lồng ngực.Từ Tây Ninh về Sài Gòn khoảng chín mươi cây số. Hắn ước gì mình có cánh như chimđể bay một hơi về tới ngôi nhà yêu dấu. Gã lái xe thật tốt, đã cho hắn quá giang suốt từquân trạm ở Bat Đom Boong về tới đây, tiếc là gã phải rẽ sang hướng khác để về đơn vị.Bây giờ, không có cánh thì mình cuốc bộ chút chút chơi, rồi lại quá giang chứ còn saonữa, hắn nghĩ thầm. Thật ra, giờ đó vẫn còn có vài chuyến xe đò cuối xuôi về Sài Gòn,nhưng hắn chẳng còn một xu dính túi. Mấy đồng riel trợ cấp phục viên cuối cùng đã bịvét nốt cho bữa chiều hôm kia, và hai bộ quân phục cũ mà hắn bán đi cũng chỉ vừa đủcho hắn cùng tay tài xế ăn cơm bụi Khmer cho đến chiều nay. Trong cái ba lô lép kẹp, chỉcòn những vật kỷ niệm không bán được- cuốn nhật ký, chiếc đèn pin Trung Quốc, chiếcvõng dù lũng lỗ chỗ đạn AK địch phản công trong một lần xung kích- và một hũ kemthoa mặt Thái Lan mà hắn mua ở chợ Xi Xô Phôn để làm quà cho Vân, vợ hắn.Hắn đi được chừng hơn một cây số thì trời đã tối đen. Con đường quốc lộ thật tồi, chẳngcó một trụ đèn đường làm vốn. Hắn vừa lẩm bẩm nguyền rủa vừa bước thấp bước caotrên mặt đất mấp mô ven lộ, thỉnh thoảng lại nheo nheo mắt khi bị một chiếc xe tải chạyngược chiều pha đèn vào mặt. Rốt cuộc, hắn cũng được một chiếc xe khách đồng ý choquá giang sau hơn hai giờ cuốc bộ. Chuyến xe này chắc cũng là chuyến cuối cùng, đã hơntám giờ tối còn gì. Trên xe thưa thớt chừng mươi hành khách. Hắn gật đầu cám ơn gã lơxe vui tính đang gân cổ rên ư ử một câu nhạc sến, rồi lủi xuống dãy ghế cuối xe. Hắnngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, nhưng đầu óc tỉnh như sáo. Làm sao có thể ngủ khi lònghắn quá chừng xao động, không thôi nghĩ tới mái ấm gia đình.Hắn nghĩ ngợi lan man. Lướt qua trong cơn mơ tỉnh thức của hắn một chuỗi hình ảnh,một chuỗi khuôn mặt bè bạn thân quen. Nhất là Vân. Vân với mái tóc đen dài, đôi môidịu ngọt. Thân hình nàng ấm áp và mềm mại. Hắn vẫn còn nhớ như in sự ấm áp mềm mạiđó. Hắn chỉ vừa mới cưới nàng được nửa tháng thì nhận được lệnh thi hành nghĩa vụquân sự. Và hắn chỉ được ôm ấp thân hình mềm mại đó thêm đôi lần khi từ quân trườngvề phép, sau đó là hơn năm năm xa cách.Lúc hắn mới sang K, nàng viết thư cho hắn thật nhiều, như thác lũ, gần như mỗi ngàymột lá. Đơn vị hắn hành quân cơ động suốt một vùng biên giới Cam Pu Chia-Thái Landài hàng trăm cây số, lâu lâu mới quay về hậu cứ, và mỗi lần về, hắn là người nhận đượcnhiều thư nhất, cả một xấp thư dày. Hắn thuộc lòng tất cả những lá thư đó. Hắn đọc điđọc lại, gần như đâm nghiện được nhìn thấy những nét chữ mềm mại thân thuộc củanàng. Rồi thác dần biến thành sông, sông thành suối, rồi suối cạn nguồn. Đã hai năm hắnchẳng nhận được lá thư nào của nàng nữa. Đôi khi hắn hơi buồn, nhưng rồi hắn nghĩ chắclà nàng quá bận bịu vì sinh kế bon chen. Vả lại, từ đầu, hắn đã rất ít viết thư gửi chonàng, ngay cả lần này về hẳn cũng vậy, vì hắn muốn gây cho nàng một sự bất ngờ lãngmạn. Hắn không quen viết, và cũng chẳng biết viết gì cho nàng, ngoài vài câu lặp đi lặplại. Hắn không kể cho nàng nghe về cuộc sống của hắn, vì hắn không muốn làm nàng losợ. Hắn chỉ biết là hắn yêu nàng, rất yêu nàng, và nàng cũng rất yêu hắn. Thế thôi. Hắnnhớ hồi mới cưới nhau, trừ ra ba ngày được nghỉ tuần trăng mật, nhiều hôm hắn vẫnnằm co một mình vì nàng phải đi làm ca đêm.Một cô thợ dệt như nàng quả thật cực ...