Kì 1: Cô ngốc ở trên đồi Cô thích đi bộ trời mưa, thích ăn kem khi se lạnh, thích cả xem phim nữa. Những sở thích thật lãng mạn khi có hai người, nhưng khi chỉ có một người, đó sẽ là một nỗi buồn kinh khủng. Hà Nội lại mưa, những ngày mưa buồn da diết…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Yesterday YesterdayKì 1: Cô ngốc ở trên đồiCô thích đi bộ trời mưa, thích ăn kem khi se lạnh, thích cả xem phim nữa.Những sở thích thật lãng mạn khi có hai người, nhưng khi chỉ có một người,đó sẽ là một nỗi buồn kinh khủng.Hà Nội lại mưa, những ngày mưa buồn da diết… Nắng đấy, rồi lại mưa đấy,thời tiết thay đổi chớp nhoáng chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Buổi chiều vừathở hổn hển vì nóng, mồ hôi ướt đầm lưng áo, đến tối đã gai người vì hơilạnh từ những cơn mưa bất chợt.Trời đất ẩm ẩm ương ương, không biết thếnào mà chiều cho vừa ý.Những giọt mưa lất phất, rơi và đọng lại lấm tấm trên bề mặt chiếc ô trongsuốt. Cô ngước mắt lên nhìn từng hàng nước lăn chầm chậm theo viền vải,chờ đến lúc giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay.Rồi cô cười, nụ cườitrống rỗng phảng phất chút buồn nhẹ như những bụi mưa…Quán café sáng sớm thứ 7 vắng teo. Mọi người có lẽ vẫn còn muốn nánthêm một chút giữa chăn ấm vàn ệm êm, bù lại cho cả tuần mệt mỏi. Lại cònmưa nữa chứ. Trời man mát thế này,giấc ngủ lại càng thêm quyến rũ ngườita. Cũng không rõ bao nhiêu thứ 7 rồi cô lại đến đây vào 8h sáng như thế,chỉ biết là có hôm trời rất nắng, có lúc gió mùa về, có ngày hơi se se lạnh, vàcó đợt trời mưa tầm tã như hôm nay. Ừ, chắc là cũng khá lâu rồi.Cô dựng chiếc ô trong suốt của mình lại một góc, mỉm cười gật đầu chàoanh chủ quán đang loay hoay xếp lại mấy giỏ hoa khô, nhẹ nhàng bước lêntầng hai, ngồi vào góc quen thuộc cạnh khung cửa sổ rộng nhìn ra một bancông nhỏ. Phía dưới, người ta vẫn hối hả tấp nập, dù rằng là sáng thứ 7, giaothông cũng giãn ra ít nhiều.Hôm nay có phim gì hả anh? – cô hỏi, khi thấy anh chủ quán mang lên táchca cao nóng bốc hơi nghi ngút, bên cạnh là đĩa nhỏ cookies mới làm, mùithơm dễ chịu. Hầu như sáng thứ 7 nào cô cũng ăn những thứ như thế này.À, “The girl with the dragon tattoo”, phim ấy đang được khách yêu cầunhiều lắm – anh trả lời, thủng thẳng để đĩa cookies bên cạnh tách cacao, xếpthêm một tập giấy ăn trắng xốp. Nâu nâu, trắng trắng, nhìn thật thích mắt.Giai điệu nhẹ nhàng của “Love” vẫn đang du dương. The Beatles là tình yêuchung của anh, của cô, và của tất cả những người đến quán này.Không, em không bảo phim lúc 10h. Phim bây giờ cơ – cô cười, tiếng cườigiòn như trẻ nhỏ, nhưng vẫn buồn.- em có bao giờ xem phim anh chiếu lúc10h đâu, đông lắm- đang cười, cô xịu luôn xuống, đôi mắt cụp và tay mânmê viền tách cacao.Thế cô phải bảo anh trước chứ. Sang phòng chiếu mà nhìn, phim với máyanh để cả đấy, thích phim nào thì chọn.Cô nhỏm ngay người dậy,bê khay bánh và ca cao hí hửng đi sang căn phòngchiếu phim đối diện. Cô vẫn giữ một chiếc cookies giữa hai bờ môi, anhnhìn cô lắc đầu, trẻ con quá.Không rõ anh tích trữ từ bao giờ mà nhiều phim đến thế. Cô hoa mắt với listphim dầy đặc trong ổ cứng của anh,chưa kể đến một hòm toàn những đĩaphim thuộc loại hiếm có khó tìm. “Một ngày thứ 7 với mưa ảm đạm, vàmình thì đang thấy chán đời, xem gì nhỉ…”, một tay vẫn cầm chiếc cookiesđã gặm quá nửa, một tay lướt trên những hộp đĩa, cô nheo mắt phân vân. Lúihúi một lúc, cô lôi ra một chiếc đĩa cũ, cho vào laptop rồi bật máy chiếu.Những công việc cô đã quá quen, cô làm một mình không cần ai giúpđỡ.Ôm một chiếc gối dựa trước ngực, đĩa cookies và tách ca cao yên vị trênchiếc bàn nhỏ bên cạnh, cô thu mình nhìn những thước phim theo nhau hiệntrên tấm phông trắng. Căn phòng rộng cửa sổ khép kín, chỉ mình cô vớichiếc máy chiếu và những bộ phim. Gần như sáng thứ 7 nào cũng thế.Đi qua phòng chiếu, khẽ khép lại cánh cửa vẫn đang để hở, anh thoáng nhìnthấy hình ảnh cô mắt chăm chú dán lên màn hình. Clark Gable cùng giọngnói quyến rũ đến chết người của anh ta đang nói một câu gì đó hài hước. Côđang xem “It happened one night”. Anh nhún vai và lại lắc đầu. Anh biếtthói quen của cô. Côthích xem phim một mình vào buổi sáng trong lúc nhâmnhi ca cao cùng cookies. Cô luôn đến sớm vì không thích phải chia sẻ mộtbộ phim với quá đông người, và khi xem phim, cô luôn ôm trước ngực mộtchiếc gối, mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Với những cô gái khác, họ dễdàng nhỏ nước mắt trước những cảnh chia ly bi đát, cười lên thích thú vớinhững đoạn vui nhộn, hay chí ít cũng nhăn mặt khi thấy máu me. Còn cô,phim tình cảm hay kinh dị, phim tài liệu hay phim hài,luôn là bộ mặt ấy, tháiđộ ấy, đôi mắt mở to dán chặt vào màn hình, không một cái nhếch mép haynhíu mày. Người lạ mà thấy thì chắc hẳn tưởng cô đang nghĩ đến một điều gìkhác đến đờ đẫn người đi, nhưng thực ra cô đang tập trung vào bộ phim lắmchứ, chẳng qua là cô không bộc lộ tí cảm xúc nào đấy thôi.Anh biết cô từ ngày cô còn học cấp 3. Quán café cũ vốn của bác anh, mở radành cho những người yêu The Beatles ở Hà Nội. Một ngày hè đẹp trời, mộtcon nhóc phóng xe đạp đến rối rít xin bác anh nhận vào phục vụ bàn, nó yêuThe Beatles và nó muốn có việc làm thêm. Rồi nó được nhận. Con nhóc ấychính là cô. Còn anh thì chỉ đếnvào cuối tuần. Anh hay ngồi ở chiếc bàn gầnkhung cửa sổ rộng nhìn ra ban công nhỏ, phố xá tấp nập phía dưới. Anh đếnđể nghe 4 chàng trai Liverpool mà anh yêu quý, và ngồi một mình nhìnnhững dòng xe qua. Bẵng đi mấy năm, bác anh qua nước ngoài sống cùngcon gái, để lại cho anh quán café này. Anh thành chủ quán,nhưng cô thì xinnghỉ việc. Từ lúc thành sinh viên, cô chọn cho mình những việc làm thêmngười lớn hơn. Anh ở đây hầu như cả tuần, còn cô thì hay tới vào thứ 7, ngồiở chỗ anh thích ngày xưa, nhìn dòng người và xe miết mải. Họ dường nhưđã hoán đổi vị trí. Anh sửa sang lại quán cho mới hơn, thêm vào vào chiếcbàn cùng gối bệt, chọn một phòng để chiếu những bộ phim khách yêu cầuvào hai ngày cuối tuần. Quán thay đổi đi đôi chút, nhưng The Beatles thì vẫnhát hàng ngày…10h sáng. Khách bắt đầu tới đông, vài người đã hỏi anh phim đã sắp chiếuchưa. Họ lục đục kéo nhau vào căn phòng chỉ có mình cô lúc trước, chọncho mình chỗ ngồi thoải mái rồi gọi đồ uống. Cô giúp anh bê đồ ra chokhách, công việc mà trước đây cô vẫn làm, rồi ...