Thông tin tài liệu:
Họ dừng lại ở ngã tư đường, anh chìa tay ra cho Mai. -Thôi ! anh phải rẽ ở đây rồi. Em về nhé, hy vọng có một ngày được gặp lại em. Mai chìa tay ra cho anh, anh nắm lấy tay cô. Cô thoáng rùng mình. Có một luồng điện từ bàn tay mạnh mẽ của anh truyền lan khắp cơ thể. Anh giữ tay cô lại hơi lâu trong tay mình, mắt nhìn vào cô ngần ngừ như chất chứa một điều gì muốn nói. Cô để nguyên tay mình trong bàn tay của anh, nín thở....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Yêu Không Hối Hận Yêu Không Hối HậnHọ dừng lại ở ngã tư đường, anh chìa tay ra cho Mai.-Thôi ! anh phải rẽ ở đây rồi. Em về nhé, hy vọng có một ngày được gặp lại em.Mai chìa tay ra cho anh, anh nắm lấy tay cô. Cô thoáng rùng mình. Có một luồng điện từbàn tay mạnh mẽ của anh truyền lan khắp cơ thể. Anh giữ tay cô lại hơi lâu trong taymình, mắt nhìn vào cô ngần ngừ như chất chứa một điều gì muốn nói. Cô để nguyên taymình trong bàn tay của anh, nín thở.-Thôi! Anh điAnh buông tay cô, nói vội vã rồi nổ máy xe phóng thẳng. Cô đứng bên đường nhìn theocái dáng hấp tấp, vội vã như trốn chạy của anh mà trong lòng cuộn lên một nỗi ân hận.Cô muốn chạy theo và gào to để cho anh nghe thấy.-Anh! Em không phải tên là Thu.Nhưng không hiểu tại sao cô vẫn đứng như chôn chân ở vệ đường nhìn theo cho đến khianh khuất hẳn. Cô nổ máy phóng về nhà. Cô mở cửa, bật đèn dắt xe vào trong nhà. Ngôinhà lạnh lẽo và trống trải.Tự nhiên cô có cảm giác chống chếnh. Hai mươi năm qua, kể từngày cô đưa chồng ra sân bay đưa tiễn anh ta sang Đức làm ăn chưa bao giờ cô có cáicảm giác này. Đêm hôm ấy, cô ngủ một giấc ngon lành và sáng hôm sau, khi ngủ dậy,việc đầu tiên là cô chạy ra ngoài sân, ngửa mặt nhìn lên trời hít một hơi dài và ngây ngấthưởng thụ cái cảm giác được tự do tràn ngập trong tâm hồn mình. Cô mỉm cười nhớ đếncâu cuối cùng cô nói với chồng trước khi anh ta đi qua cửa soát vé.-Thôi! Anh đi nhé. Và em không hứa rằng sẽ chung thủy.Nói rồi cô quay người bỏ đi. Cho đến tận ngày cô nhận được tin chồng cô đã lấy vợ bênĐức cũng vậy. Cô thản nhiên đến cái mức người báo tin cho cô cũng phải kinh ngạc-Sao em có thể thản nhiên đến vậy?Anh ta hỏi và cô bình thản trả lời.-Vì anh ta đã chết trong em từ lâu lắm rồiHai mươi năm, cô đã mất hết những ảo vọng về đàn ông. Chỉ cần đứa con thôi là đủ. Cônghĩ thế và vẫn luôn cho là mình đúng. Bạn bè cô, cũng có một vài người bỏ chồng. Họđều đã lần lượt lấy chồng khác còn ai chưa lấy thì cũng đều đã cặp với một anh chàng chỉcó một mình cô là chưa. Một lần, một cô bạn đã hỏi .-Thế mày không “Thèm” à?Cô cười lắc đầu.-Không!Và chợt nhớ đến cái đêm chồng cô về nước . Đêm hôm đó, cô định lên ngủ với mẹ để choanh ta ngủ với đứa con ở phòng mình nhưng mẹ cô có lẽ là muốn gắn hai người lại vớinhau nên bà đã khóa cửa đi ngủ trước. Cô đặt đứa con nằm giữa hai người, mặc nguyênquần áo chui vào chăn nằm quay mặt vào tường. Anh chàng bò qua đứa con lần sang ômchặt lấy cô. Cô vùng ngồi dậy hất anh ta ra , móc túi ném vào mặt anh ta tờ giấy bạc nămchục nghìn.-Anh thèm thì cầm lấy năm chục này ra ngoài đầu đường mà giải quyết. Đừng có độngvào tôi!Anh chàng bắt đầu sửng cồ-Tôi vẫn là chồng cô mà-Không! Bây giờ anh không còn là chồng tôi nữa. Anh là chồng của người khác. Anh đãquên rồi sao?Anh chàng sượng sùng quay lại chỗ mình. Im lặng một lúc khá lâu bỗng nhiên anh ta hỏi.-Ngày trước ở sân bay cô nói “ Không hứa sẽ chung thủy” Sao đến tận bây giờ cô vẫnkhông cùng ai?-Vì anh đã giết chết tình yêu trong tôi.Không phải trong hai mươi năm ấy cô chưa hề cùng ai. Cũng đã có một lần một chàngtrai đã làm cho cô rung động. Anh ta tỏ ý quan tâm đến cô một cách không hề che dấu.Một lần anh ta mời cô đi uống nước. Cô nhận lời. Hai người vào một quán cà phê . Hômấy cô đã nói liên tục, nói như một cái máy. Cô muốn che dấu đi sự lúng túng của mình.Khi nghe anh ta hỏi.-Mấy năm rồi mà Mai không có lúc nào cảm thấy cô đơn à?Trong cô đã tràn trề hi vọng.-Có chứ! Nhiều lúc em thấy cô đơn một cách kinh khủng.-Thế thì chúng mình đi đâu chơi điAnh ta nói và cô đã ngây thơ hỏi lại.-Vâng! Đi đâu bây giờ hả anh?-Ta vào một nhà nghỉ nào đấyCô sững người, rồi không thể kiềm chế được, cô cầm cốc nước hắt vào mặt anh chàng.Và sau lần ấy, tình yêu trong cô chính thức chết hẳn.Thế mà sao đêm nay cô lại bỗng nhiên cảm thấy chống chếnh?Cô tắt đèn, chui vào chăn.Ngủ đi! Cô tự nhủ. Không ngủ được. Đêm nay gió lạnh về. Tiếng gió hú lên ảm đạm.Ngoài hiên, những tầu lá chuối phần phật đập vào nhau trong gió lạnh. Một con dế nỉ nonthan khóc cho một kiếp sống cô đơn. Cô cảm thấy lạnh. Một cái lạnh từ sâu thẳm tronglòng từ từ dâng lên. Cô ghì chặt lấy chiếc gối ôm. Một câu thơ bỗng bật lên trong đầuMuốn cởi chiếc áo mỏngKhoác lên vóc Mai gầyLấy thơ làm lửa sưởiỦ ấm một hồn MaiĐấy là một câu thơ trong bài thơ của anh đã gửi vào trang của cô. Câu thơ ấm áp quánhưng lửa thơ sao có thể ủ ấm được lòng người hả anh. Cô cầm lấy điện thoại và gửi đimột tin nhắn.“Anh! Em xin lỗi. Tên em không phải là Thu. Tên em là….”Nhưng viết được đến đấythì tin nhắn hết từ . Cô đành gửi tin nhắn đi và định viết một tin nhắn thứ hai để nói choanh biết tên của mình.Tin nhắn thứ hai viết chưa xong thì có tin nhắn của anh trả lời.“Anh biết. Không sao mà em .Đừng nói tên khi chưa đủ tin cậy”Cô nhìn đồng hồ. Hai giờ sáng.***Họ đều là thành viên của một diễn đàn thơ và hôm nay, ngày thành lập diễ ...