Thông tin tài liệu:
CHƯƠNG I Một buổi chiều buồn tẻ với cảnh vật xác xơ thấm đuộm mùi hoai mục ngàn năm của sự chán. Cô ngồi đó một mình quạnh quẽ bên bờ sông, nơi đã cất giấu biết bao kĩ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, ngày cô còn có Định. Bàn tay mềm mại của Mây khẽ chạm vào những ngọn cỏ non ẩm ướt trên nền đất,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện: Sự trả thù ngọt ngào-chương 1 SỰ TRẢ THÙ NGỌT NGÀO Tác giả: ZippleTruongHy Tôi hỏi tôi: “Tôi đang viết về thứ gì vậy?”Tôi trả lời với tôi: “Có lẽ … về một thế giới xa vời nhưng đầy mê hoặc…chỉ có trong trí tượng tượng của tôi!” CHƯƠNG IMột buổi chiều buồn tẻ với cảnh vật xác xơ thấm đuộm mùi hoai mục ngànnăm của sự chán. Cô ngồi đó một mình quạnh quẽ bên bờ sông, nơi đã cấtgiấu biết bao kĩ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, ngày cô còn có Định.Bàn tay mềm mại của Mây khẽ chạm vào những ngọn cỏ non ẩm ướt trên nềnđất, mắt cô long lanh sóng lệ.- Có phải ông đã biến thành chúng không? Hay là ông đã thật sự rời khỏi thếgiới này? Không muốn ở bên tôi nữa sao thằng bạn tồi thất quả đất?...- Nhữnggiọt nước tinh khôi mặn chát khẽ lăn dài trên đôi gò má gầy.- Tóc tách!...- Giọt nước mắt rơi xuống ngọn cỏ xanh…ướt đẫm…“…Hòa mình dòng chảy của thời gian, Mây lịm đi như muốn để kí ức thoángùa về ngập tràn trong tâm trí, đong đầy trong trái tim non nớt sớm đã bị tổnthương….”Đó là một ngày mùa hạ của hai năm trước, khi họ là những đứa học sinh lớpchín thơ ngây và tinh nghịch.- Mau lên! Mưa thấm ướt áo tôi rồi biết không! – Mây ngồi phía sau giục giãcậu bạn.- Xe của Mây nặng đạp quá! Sao ngày nào Mây cũng tới trường đúng giờ hayvậy? Sao không nhờ Định kêu chú hai tài xế sang rước? - Định luộc huộc trênchiếc xe đạp mái dằm cũ kĩ và miệng vẫn không ngừng càu bàu.- Thôi đi ông tướng! ông quả thực là công tự bột. Mới chịu tí xíu mà đã…Contrai thì phải cứng cỏi, vạm vỡ thì mới được chứ! Đằng này to tướng mà da vẻcứ như xác chết ấy! “ mần ăn” gì được?Dù khác xa nhau về hoàn cảnh gia đình cũng như tính cách thế nhưng họ vẫnthân thiết với nhau, đính chặt như keo loan từ thuở bé tới giờ. Định là mộtcậu học trò rất thông minh lại ngoan ngoãn, là con trai thứ của một gia đìnhgiàu có với cha là một doanh nhân thành đạt, mẹ là một diễn viên nổi tiếng.Còn Mây?“Thở dài..” một cô gái có xuất thân bình thường và ngoại hình cũng thế, ở côkhông có nét gì đặc biệt ngoài cái tên. “Chi Mây!” – Lê Chi Mây!Những người không hoàn hảo như mình nên biến mất trên thế gian mới phải!Tại sao…? – Cô đã từng nghĩ thế vào thời khắc sinh tử đó…Một tai nạn kinhhoàn đã lấy mất từ cuộc đời cô một chỗ dựa, một cái gì đó quan trọng nhất.- Hôm nay anh trai Định sẽ đi.- Du học? Hình như ở …- Pháp! Định nói với Mây rồi!- À h….Chiếc xe đẹp vẫn lướt bánh trên mặt đường trợn trợt như vừa bị đổ dầu.Cậu bạn có cái mùi đặc biệt và quyến rũ hơn bất kì loại dầu thơm “xịn” nào,mùi của một công tử đẹp trai, học giỏi và tử tế! Mây sung sướng đón nhậnnhững đợt gió tới cuốn theo mùi hương của cậu bạn phả vào mũi mình…dễchịu và hạnh phúc !- Anh hai ông không muốn học ở đây sao? – Cô khẽ chạm vào hông Định.- Hai rất bướng! không bao giờ chịu tới trường cả, mẹ Định luôn phải thuêngười về nhà để dạy. Gần đây lại muốn “bay nhảy” nên gia đình thu xếp choqua Pháp luôn.- Hèn gì suốt thời gian dài quen biết ông tôi chưa từng thấy anh ta.- Thấy làm gì. Nhìn Định cũng như thấy anh Định rồi…hà…hà…- Ai nói vẻ ngoài đâu? Tôi nói là tâm hồn kìa! ở ngay chỗ này này! – Mâychoàng tay ra trước ngực Định và chỉ vào ngực trái cậu. Hành động khiếnĐịnh bối rối vô cùng.- M…â…y!!!!!Những đợt gió cuốn ngày càng mạnh hất tung mái tóc lòa xòa của Mây vàmưa bắt đầu nặng hạt. Giọt mưa như những cây kim nhỏ châm chit hối hảxuyên qua từng lớp da mỏng, đầy cảm giác đau, rát bủa vây hai người bạnthân và bất chợt.- Định! Ông chạy sai lằn đường rồi!- Mây!...tôi nghĩ…mình…không xong rồi! – Tiếng nói thỏ thẻ của Định làm côgiật thót!- Lại đau nữa sao?Mây để ý rằng cậu bạn chỉ lái xe bằng tay phải, tay còn lại thì dằn lê ngựctrái. Cơn đau không trở lại từ mấy năm nay sao bỗng nhiên…- Bin Bin! - Tiếng còi xe làm cả hai giật thót và sau đó là tiếng *** phanh rấtgấp- Krrréeeeccccc…..……………………………………………………………………………………………….- Mây phải ……sống! thay Định……... sống cho thật tốt…đừng bao giờ nghĩbản thân mình vô dụng! Mây là một cô gái vĩ đại…và tuyệt vời…nhất…trongcuộc đời tôi!...Tôi chưa hề nói với Mây…Tôi! ...............................yêu………………………. Mây………..nhiều hơn bất kì….ai trên…..thếgian…này!Trong thời khắc sinh tử đó, cậu đã lấy thân mình che chắn cho cô, khỏi nhữngcái va chạm xác thịt đầy đau đớn, khỏi những cơn sợ hãi tột cùng, cậu ômchầm lấy cô cho tới khi cơ thể cậu đầy máu…cái ôm không hề bị lơi ra, nóngày càng chặt hơn…chặt hơn nữa…- Đừng! đừng mà…Định! – Cô choàng dậy trong vòng tay ấm áp đó và bắtđầu đau đớn. Cái đau khi trái tim hụt hẫng…đau xót khi nhìn thấy cậu.Bàn tay cậu vẫn siết lấy tay cô cho tới phút cuối cùng…máu tuôn ra đỏ thẫmhòa với dòng nước trắng xóa đổ xuống từ trời…máu lan đi khắp con đườngdài…máu lan đi từ đôi bàn tay bất động.- Chúng ta là đôi bạn thân nhất trên đời! Không ai trong chúng ta được rời bỏnhau hiểu không?- Biết ...