Thông tin tài liệu:
Tại một căn nhà nhỏ nằm nép mình bên khu công nghiệp đồ sộ. - Nhà mình vốn nhỏ xíu như cái lỗ mũi ấy, đứng từ cửa ra vào mà còn nhìn thấu được cái phòng vệ sinh đằng sau vậy mà mẹ còn cho người ta thuê? – Chi Mây càu bàu mẹ cô.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện: Sự trả thù ngọt ngào-chương 2 Sự trả thù ngọt ngào CHƯƠNG II2013………..20h25’ ……………….Tại một căn nhà nhỏ nằm nép mình bênkhu công nghiệp đồ sộ.- Nhà mình vốn nhỏ xíu như cái lỗ mũi ấy, đứng từ cửa ra vào mà còn nhìnthấu được cái phòng vệ sinh đằng sau vậy mà mẹ còn cho người ta thuê? – ChiMây càu bàu mẹ cô. Người phụ nữ ngồi tréo ngoảy trên sô pha và giũa móngtay.- Mệt mày quá! Có cái gác đó! Để không làm gì trong khi có thể cho người tathuê lấy tiền. Dại gì mà không làm?- Điều quan trọng là mẹ an tâm cho con mẹ ở cùng nhà với một thằng con traikhông hề quen biết sao? – Mây trợn mắt nhìn bà.- Con ơi là con! Thằng đó là cảnh sát, nó không điên tới nổi chủ động vào nhàđá! Vả lại mày cũng đâu có đẹp tới nỗi khiến nó phải liều mạng như thế.- Mẹ quá đáng!Con biết là con không được đẹp nhưng tất cả đều thừa hưởngcủa mẹ thôi.Nói rồi Mây đùng đùng bỏ về phòng để lại người mẹ yêu quý của cô với gươngmặt đỏ phừng.- Con ranh! Mày nói gì hả?- Rầm ! – Tiếng cửa phòng đóng sầm lại.Mây ngồi thụp xuống nền gạch lạnh tanh, đưa đôi mắt yếu ớt rưng lệ củamình về phía cửa sổ, nơi có những tia sáng nhạt nhòa hắt vào từ cái nhà máybánh kẹo kế bên. Tối đến, không còn nghe thấy tiếng xành xạch xành xạchđau đầu nữa thế nhưng lòng cô vẫn không hề cảm thấy thư thái trái lại giốngnhư có vật nặng gì dằn lên ngực, Mây luôn cảm thấy đau đớn, tim mình đaunhói …trong bóng đêm.- Lại nhớ tới ông nữa rồi! lúc nào buồn tôi cũng nghĩ tới ông hay nghĩ tới ôngmới buồn nhĩ? – Mây thở dài thườn thượt.“- Mẹ đi ra Bar đây! Ra móc cửa trong lại cho mẹ!” - Tiếng mẹ cô ý ớiMây rúc người vào khoản tối để bóng đêm vỗ về cái thân thể nhỏ bé của mình.Làm sao để cô thôi nghĩ về những người thân thiết ? làm sao để cô thôi nhớhọ? những người đã ra đi mãi mãi chỉ vì muốn bảo vệ cô.- Cha !!! con nhớ cha! Và con cũng nhớ cậu bạn của con nữa…Thái Định ơi!...– Tiếng khóc tức tưởi vang lên, tiếng thét của cõi lòng cô gái đáng thương cầnđược an ủi vỗ về.Bất chợt…- Rầm! – Tiếng động khá lớn và làm cho Mây giật thốt. Cô lòm còm bò tới cửaphòng và khẽ khàng áp sát tai vào đó.- [im phăng phắc]- Mẹ chưa đi hả?- [im phăng phắc]Mây mở cửa phòng và len lén nhìn ra, không có gì khác lạ ngoài cái cửa chínhđang mở ra toan quác. Cô bắt đầu sợ hãi, giọt nước mắt yếu đuối đã đượchong khô bởi một thứ khác đáng sợ hơn. Và có lẽ là…- Trộm?...trộm sao?!!nhà mình có gì để trộm nhỉ. – Tay cô gái huơ tiện cáichổi lông gà làm vật phòng thủ và nhích bước đầy lo lắng.- Nè! Nhà còn băng keo cá nhân không?Mây điếng người khi nghe giọng nam trầm thốt ra từ phía ghế sô pha. Cô trơnmắt lên và trỏ cây chổi vào mặt hắn, tên lạ hoắt đang ngồi trên ghế với nhữngvết máu loan lổ trên chiếc sơ mi trắng.- Á…..a…..a...nh….là…ai? sao vô nhà tôi? …- Gì? – Hắn khẽ xoa lấy vết chém còn rỉ máu trên cổ mình và nhìn cô với vẻmặt tỉnh trất.Cái nhìn ban đầu cho Mây biết tên này không phải là một kẻ bình thường,người hắn đầy sẹo và vết thương nhưng điều làm Mây chú ý hơn cả là hắnkhá điển trai. Hắn có cái nhìn rất lạ, rất phong cách. Không lẽ là một tên biếnthái? – Mây nghĩ thế- Tôi sẽ báo công an! – cô chộp lấy chiếc điện thoại và bấm tít tít.- Em định nói gì với cảnh sát?- Gì…hả….ừm….tôi sẽ nói anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp…khi họ chưanhấc máy thì…anh nên đi ngay!- Chà! Em vui tính dữa….– Cái giọng sất sất nửa đùa nửa thật ấy làm Mâytím gan- Đi ra khỏi nhà tôi! Anh muốn gì? – Vừa nói Mây vừa túm lấy cổ áo mình màkéo lại. Có khi hắn lại là một tên nào đó thầm thương trộm nhớ cô vì biết mẹcô mới ra khỏi nhà nên vọt vô tính làm chuyện xằng bậy?- Thôi đi! Biết là cô xấu lắm không? - Hắn bụm miệng cười sau khi ban choMây một tản đá trăm tấn. Mây hụt hẫng- Quá đáng! Tôi sẽ gọi cho cảnh sát thật đây!- Cứ gọi đi! Và báo với họ rằng “ hãy đến bắt anh ta! Một người thuê phòngcủa mẹ tôi”….hahahaha…. – Hắn nháy giọng của MâyĐến giờ thì cô mới chợt hiểu ra. Vậy người thanh niên thuê cái gác của nhà côlà hắn, một kẻ điên điên khùng khùng. Từ nay phải ở cùng nhà với hắn sao?Nghĩ tới điều kinh khủng đó Mây khẽ rùng mình. HẾT CHƯƠNG II ...