Danh mục

Truyện Trinh Thám An Nam

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 105.86 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Vô phép các ngài? Xưa nay, chỉ có khi người ta ăn cơm, mới phải “vô phép” nhau. Nhưng tôi đây, vừa bắt đầu viết truyện này, tôi đã phải “vô phép” các ngài ngay, là vì truyện tuy ly kỳ không kém gì các truyện trinh thám đại bí mật xảy ra ở đất nước An Nam - từ khi có một vài ông văn sĩ được trông thấy hẳn hoi - nhưng khốn thay, tác giả truyện Cái lò gạch bí mật này lại chẳng là nhà viết tiểu thuyết trinh thám chính ngạch! Vậy thì trong...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Trinh Thám An NamTruyện Trinh Thám An Nam Nguyễn Công Hoan Truyện Trinh Thám An Nam Tác giả: Nguyễn Công Hoan Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 30-October-2012- Vô phép các ngài?Xưa nay, chỉ có khi người ta ăn cơm, mới phải “vô phép” nhau. Nhưng tôi đây, vừa bắt đầu viếttruyện này, tôi đã phải “vô phép” các ngài ngay, là vì truyện tuy ly kỳ không kém gì các truyệntrinh thám đại bí mật xảy ra ở đất nước An Nam - từ khi có một vài ông văn sĩ được trông thấyhẳn hoi - nhưng khốn thay, tác giả truyện Cái lò gạch bí mật này lại chẳng là nhà viết tiểu thuyếttrinh thám chính ngạch!Vậy thì trong khi kẽ chuyện có điều gì sơ suất, xin các cụ các quan, các ông (nhất là các ông viếttiểu thuyết trinh thám chuyên môn), các bà, bỏ quá đi cho, tôi được đội ơn vạn bội.Đã ba tháng nay, tôi mới lại gặp anh Trinh. Trinh bây giờ không như Trinh trước nữa. Anhkhông nhìn gái, không nói tục, đến cả viết tiểu thuyết và làm thơ mới, anh cũng không nốt!Tôi đã tính không chơi với Trinh nữa, thì một hôm, anh đến nhà tôi. Mặt anh hầm hầm, anhdán mắt nhìn đồ đạc hết thứ nọ đến thứ kia, rồi vẫn hầm hầm, anh nói:- Tôi thích anh lắm. Anh không lại chơi, thành ra tôi buồn quá.Nói xong, thấy có tiếng động ở trong nhà, anh ngó cổ vào một cách tò mò, và hình như nghĩngợi điều gì vậy.Tôi đáp:- Nhưng lại nhà anh, tôi buồn lắm. Anh không hợp tính tôi nữa. Anh không làm thơ, anh khôngviết truyện, thậm chí đến gái cũng không nhìn, thì có phải lỡ người ta già đi lúc nào, mình khôngbiết hay không?Trinh nghiêm trang nhìn tôi thở dài, lắc đầu, nói bằng giọng khinh bỉ:- Anh chỉ là quân tốt đen lẻ trong ván tam cúc. Xã hội nếu có toàn hạng người như anh, thì thôi,tha hồ cho chúng nó bóc lột nhau, tha hồ cho chúng nỏ đâm giết nhau. Mà để chúng nó hoànhhành như vậy, một ngày kia, chính mình sẽ bị tay chúng nó bóc lột, đâm giết!Tôi kinh hoảng. Hay anh đã hội kín hội hở gì đây, sao lại thở ra độc một giọng “làm rối cuộc trịan”, như thế. Coi không lại vạ miệng nhé!Trang 1/13 http://motsach.infoTruyện Trinh Thám An Nam Nguyễn Công HoanThấy tôi không đáp, Trinh thốc một hồi nữa:- Anh có mắt không biết trông, có tai không biết nghe, có óc không biết suy nghĩ. Anh là hạngtàn tật về linh hồn.Nói đoạn, Trinh đứng dậy, hầm hầm bắt tay tôi, rồi đi ra về. Sau, nghiên cứu mãi, tôi mới vỡ rarằng Trinh độ này thích đọc truyện trinh thám tây. Và cả ngày, lúc nào anh cũng có vẻ bí mật,hay nhận xét từng cái cử chỉ cỏn con của người khác, và hay suy xét tâm lý người ta bằng nhữngcâu vụn vặt mà anh nghe lỏm được. Anh muốn làm nhà trinh thám thứ nhất của nước Việt Nam.Một buổi tối, gặp tôi ở phố, anh nhìn tôi mãi cho đến khi tôi trông thấy anh. Anh khoèo haingón tay lại để vẫy và gật đầu để gọi.Tôi cười ha hả, chạy đến, hỏi:- Sao anh không gọi to lên, xuýt nữa tôi đãng trí không nom thấy anh.Trinh lắc đầu, ra hiệu cho tôi theo.Tự nhiên, tôi thấy lo sợ. Tôi ngờ anh rủ tôi đi làm một việc quan trọng. Tôi hỏi:- Có việc gì cần không?Trinh lắc.- Chỉ thanh tra các phố thôi đấy chứ?Trinh gật.Mà trong khi lắc và gật, nét mặt anh hầm hầm, đôi mắt anh luôn luôn để ý đến những người quađường.Muốn biết tài học của bạn, tôi gợi:- Hẳn anh đương khám phá một vụ cướp hoặc giết người.Trinh ngậm ngùi, đáp:- Tôi tiếc nước ta chưa có trường dạy làm trinh thám, đến nỗi một người yêu nghề trinh thámnhư tôi, phải học lấy như thế này.- Anh học lấy bằng cách gì?- Bằng mắt, bằng tai, bằng miệng, bằng óc của mình, chứ bằng gì!Dứt lời, anh bấm tôi, trỏ vào một người đàn bà đi xe qua trước mặt và nói:- Mẹ người này mới chết vì thuốc độc được hai giờ đồng hồ.Tôi nhìn Trinh, có ý nghi hoặc câu nói dựng đứng ấy.Nhưng rồi khi tình cờ qua một phố, tôi thấy trong một nhà, có một người đàn bà hai tay ôm lấpmặt, đương vật mình vật mẩy, và bù lu bù loa:Trang 2/13 http://motsach.infoTruyện Trinh Thám An Nam Nguyễn Công Hoan- Ơi mẹ ơi! Mẹ chẳng chờ con...Trinh mỉm cười, đưa mắt nhìn tôi, vẻ hãnh diện. Và hình như kệ cho tôi bái phục tài anh, anhkhông hề nói một nửa lời về sự anh đoán đúng.- Có thật là người đàn bà ban nãy không?Trinh không đáp, chỉ cau mặt lại.- Tại sao anh biết?Trinh cười nhạt:- Tự nhiên.Rồi một lát, một cô tân thời thướt tha qua, có ý vội vã Trinh hất hàm hỏi:- Anh nghĩ thế nào?Tôi tặc lưỡi, khen:- Đẹp!Trinh hích một cái vào mạng mỡ tôi:- Ma bùn! Ai hỏi thế?Rồi anh nói luôn:- Anh ruột cô này phải bệnh ho lao đã đến thời kỳ thứ hai. Hiện c ...

Tài liệu được xem nhiều: